201 Bức tranh đó có thật ư? Chính là vị công chúa hòa thân kia sao? Cho dù đúng vậy thì thế nào? Xem một chút thì ngại gì. . . . . . "Ly Ly, ngươi đang nhìn gì vậy? Bên kia có cái gì à? Ngươi muốn mua tranh ư? Vì sao không qua coi?" Tuyết Lê đứng ở phía sau, không nhịn được lại đẩy Mộc Ly một cái.
202 Tim đau nhói như bị ai sát muối, bóp đến nghẹt thở, như có như không nhưng lại đủ hủy diệt cả bầu trời nho nhỏ của Mộc Ly. Nàng nghĩ, long trời lở đất cũng không bằng cái này, nàng nghĩ, bị Thiên Lôi nện trúng cũng không hơn cái này, nàng nghĩ.
203 "Ta không sao. " Miễn cưỡng nặn ra mấy chữ, Mộc Ly nhàn nhạt khoát tay áo, bức tranh trên tay rơi xuống. Mộc Ly chuẩn bị cúi người đi nhặt, lại cảm thấy trước mắt bắt đầu mơ hồ, thân thể cũng có chút lảo đảo sắp ngã, cuối cùng chỉ có thể mặc cho Tuyết Lê đỡ.
204 Tiếng cười nhàn nhạt truyền đến, tùy ý mà lười biếng, dứt lời, Mộc Ly chỉ thấy trên lầu xuất hiện một nam tử mặc cẩm bào màu đen đeo mặt nạ, phong thái đẹp đẽ như đại bàng giương cánh nhẹ nhàng bay từ phía trên xuống.
205 "Ngươi dùng phép khích tướng cũng vô dụng thôi, ngươi đừng mơ tưởng do thám được gì từ trong miệng bọn họ, muốn hỏi cái gì không bằng trực tiếp hỏi Bổn vương.
206 Bọn họ là tử sĩ, sống vì chủ tử, không thể hoàn thành chủ tử nhiệm vụ chủ tử giao phó đồng nghĩa là chết. Vì vậy bọn họ cho dù chết cũng phải dốc hết sức đối chiến với Mộc Ly.
207 "Đi đâu? Lý do?" Mộc Ly cười lạnh, tiếp tục xuất chiêu, nhưng đầu lại không ngừng tính toán. "Bổn vương nói rồi, Bổn vương làm việc chưa bao giờ cần lý do.
208 Chứng kiến Tuyết Lê bị người áo đen bóp cổ nghẹn đến đỏ mặt, Mộc Ly nổi giận đùng đùng, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm người vừa mới so chiếu với mình, hiện tại đang miễn cưỡng dựa vào nam tử đeo mặt nạ, hận không thể trừng cho hắn thủng lỗ to, nhưng ngại vì Tuyết Lê nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
209 Nam tử đến gần trong nháy mắt, Mộc Ly ngẩng đầu lên, nhìn sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, nàng có thể khẳng định nam nhân này cao 1m88, bởi vì nàng chỉ đứng tới ngực hắn.
210 Tròng mắt lưu ly chợt lóe, đầu chấn động Mộc Ly ‘ầm’ một tiếng nổ tung, bản năng muốn đi lui về phía sau, lại cảm thấy chẳng biết lúc nào bộ não đã bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, ngay cả thời gian chống cự Mộc Ly cũng không có.
211 "Sai. " Mộc Ly lần nữa cười lạnh: "Chỉ có loại người không thực tế mới đi nằm mơ, ta tỉnh là bởi vì linh hồn ta cho tới bây giờ đều minh mẫn, không giống những người khác chỉ toàn làm những chuyện khiến mình hối hận không kịp.
212 Không phải Hoàng đế thì chính là Vương gia. Nguyên nhân có hai, thứ nhất, nếu người này là Vương gia, vậy ít nhất một điểm hắn sẽ không dám gây chuyện ở Đô thành Phượng Lân.
213 "Ngươi không muốn nói thì cũng không cần lấy cái cớ tệ như vậy. " Mộc Ly bĩu môi, khinh thường lý do thoái thác của Tả Thương Tà. "Ngươi có thể nói cho Bổn vương tại sao ngươi không muốn biết không?" Tả Thương Tà vẫn chưa từ bỏ ý định muốn biết đáp án kia.
214 Tuy chỉ là một ít giễu cợt nhưng cũng không thể tránh thoát đôi mắt Mộc Ly. "Ta mong chờ nàng ấy rơi vào trên tay các ngươi, chưa chết thì tốt. " Nàng cười lạnh, trong tiếng cười không hề tồn tại tình cảm hoặc tức giận, giống như người chết kia chẳng liên quan đến nàng, càng không có xíu sự thương hại nào.
215 "Thì ra ngươi cũng biết?" Tả Thương Tà thoáng kinh ngạc, sự kinh ngạc trong đôi con ngươi màu u lam càng dày đặc hơn lúc trước, hắn khoát tay áo, ngữ điệu nhẹ nhàng mang theo lực hấp dẫn vô hạn, tiếp tục nói: "Tiểu mỹ nhân, Bổn vương quả thật không nhìn lầm ngươi.
216 Rõ ràng người ở biệt uyển đã sớm chuẩn bị từ lâu, chỉ đợi người của Tả Thương Tà dẫn Mộc Ly tới, lập tức đưa nàng vào trong mật thất. Mảnh vải đen trên mặt cũng bị lột xuống trong lúc đó, thời gian dài tối tăm chẳng hưởng gì đến Mộc Ly.
217 Nàng muốn hét thật to những uất ức cùng bất bình trong lòng mình, nàng muốn lớn tiếng giải phóng nội tâm tuyệt vọng cùng cô độc kia, nhưng nàng biết, nàng không thể.
218 Mỗi ngày ba lượt trừ thời gian cố định sẽ không có bất kỳ người nào khác tới đây, do vậy cửa đá cũng không nhúc nhích, hôm nay. . . . . . Nhíu mày, Mộc Ly tiếp tục nhắm hai mắt giả vờ ngủ, không hề hiếu kỳ người đến là ai.
219 Đối với nàng mà nói, mặc kệ vì lý do gì, phản bội chính là phản bội, cho dù chỉ là một giây bị phản bội cũng không đáng được Anh Mộc Ly nàng tha thứ. Làm cũng đã làm rồi, tội gì còn đi cầu xin tha thứ? Như vậy sẽ chỉ làm nàng coi thường nàng ta hơn mà thôi.
220 Cuối cùng, Tuyết Lê nhìn Mộc Ly bình tĩnh, giọng nghẹn ngào gọi thêm một lần nữa: "Ly Ly. . . . . . " Dung nhan tuyệt thế đứng quay lưng về phía Tuyết Lê, làm cho người ta không nhìn ra một chút cảm xúc nào, cuối cùng Mộc Ly vung tay lên, bất đắc dĩ vẫy vẫy.