1 Xe bus dần lăn đến trạm cuối cùng. Giản Ái xuống xe, theo dòng người bước ra khỏi cửa, cô vô cùng tò mò, hào hứng ngắm nhìn thành phố X nơi cô sắp chuyển đến.
2 Dường như trong nháy mắt đó tình thế liền chuyển biến theo hướng khác hẳn. Cô từ thế bị động ngay lập tức chuyển sang chủ động. Gã đàn ông mặt lạnh tanh nhìn cô, biểu tình bình tĩnh mà đáng sợ khién bàn tay đang cầm súng của cô cũng không khỏi run lên bần bật.
3 Một tuần sau. Trong khuôn viên trường. Giản Ái ngồi trong hội trường tọa đàm, phía trước phía sau đều đông nghìn nghịt người. Hân Nhiên ở bên cạnh đang vui vẻ cắn bỏng, thấy chung quanh chật ních liền than thở: “Sao mà nhiều người như vậy chứ.
4 Sau khi nghe xong buổi tọa đàm, Giản Ái thất bại theo dòng người đi ra ngoài, vốn muốn tìm chỗ ăn một ổ bánh mì bù lại chút cảm giác thất bại. Nhưng là trời không chiều ý người, Hân Nhiên nắm chặt tay cô nói: “Mình thực hâm mộ cậu đấy!”Giản Ái nở nụ cười, bỡn cợt hôn lên mặt của cô ấy một cái, không đứng đắn nói: “Bảo bối, muốn kí tên cũng phải chờ mình ăn no đã!”“Đi chết đi!” Hân Nhiên tức giận đánh cô một cái, “Hôm nay sao cậu lại thần kinh quá vậy, dám thách thức dư luận thế giới.
5 Giản Ái lúc này thật sự là mừng muốn chết, tại vì sao, không nói đến việc lấy được đùi gà, lại còn được thêm miếng trứng ốp lếp, sau đó, bác gái căn tin lại còn ưu ái cho bọc thêm trên miếng trứng ít lòng trắng.
6 Cuối tuần, nghe ngóng tình hình cơ bản không tệ, Giản Ái đúng giờ cùng Diệp Tu về nhà của cậu ta. Vậy mà đến lúc Giản Ái đi vào KFC tính ăn chút gì trước thì lại tình cờ gặp Hân Nhiên cũng đi đến đó.
7 Diệp Tu đi theo Giản Ái cười: “Cùng đi nào! Đúng rồi, em gái tôi cho cậu những gì?”Giản Ái vỗ vỗ ba lô, “Đều là đồ chơi của con nít! Cậu trưởng thành rồi nên không cần phải xem đâu.
8 Sau khi nhóm hiện trường đầu tiên đến, đám xe đuổi theo Hạ Sầm Minh cũng lập tức giải tán. Cho nên Hạ Sầm Minh mời công thần Giản Ái, cũng nhân tiện đưa Diệp Tu cùng đến khách sạn hàng đầu thành phố —— Nhạc Nhã HiênSau ngồi vào chỗ, Hạ Sầm Minh cũng không xem thực đơn mà trực tiếp nói với nhân viên phục vụ khách sạn: “Mang cho tôi món ăn vàng ròng đắt nhất!”Giản Ái cười tít mắt nói: “Là dùng vàng ròng mà nấu sao?”Diệp Tu cười tủm tỉm: “Tôi đã tới một lần, quả thật là dùng vàng ròng để nấu!” Phía trên mặt món ăn được phủ một lớp vàng cực mỏng, điều hấp dẫn người ta không là hương vị, mà là cái kiểu sang trọng khoe khoang kia.
9 Sau khi cơm nước xong, Hạ Sầm Minh vừa muốn lấy thẻ ra thanh toán. “Anh Diệp!” Nào ngờ nhân viên phục vụ lại chỉ nhìn Diệp Tu. Diệp Tu mỉm cười cầm lấy hóa đơn, ký tên: “Nhờ phúc của hai người mà lần đầu tiên tôi ký tên ở Nhạc Nhã Hiên.
10 Tiền?!Thu Quý Mị ho một tiếng trong cổ họng. Giản Ái nghĩ chẳng việc gì phải xấu hổ, mọi người đều chung một con đường, chỉ khác là, cô ta trực tiếp dùng sắc tướng, còn cô là dùng da mặt dày ra đụng độ.
11 Sáng hôm sau. “Ắt xì!” Buổi tối Giản Ái tắm nước lạnh nên giờ bị cảm. Hân Nhiên mua cơm giúp về hỏi: “Có muốn ngồi dậy không?”Giản Ái mệt mỏi nằm trên giường chống người dậy: “Thực chẳng muốn ngồi dậy, đặc biệt là mình đang bị bệnh, bệnh nhưng mình vẫn phải kiên trì ăn cơm.
12 Chỉ trong chốc lát, sau khi làm xong thủ tục chuyển tài sản, Diệp Tu nhìn Giản Ái, rồi lại quay đầu nhìn Diệp Thắng Kiền ngồi trên xe, sau khi gật đầu chào cô, tay vừa mới chạm vào cửa xe, lại dừng lại, xoay người, cậu ta nhìn Giản Ái nói, “Nếu bạn học Giản đã khỏe hơn thì có thể ở lại cùng dùng bữa tối với chúng tôi?”Giản Ái tất nhiên là không ở lại dùng bữa tối cùng bọn họ.
13 Rạng sáng sau khi tỉnh lại, Diệp Thắng Kiền lại không thể nào ngủ được, mở to hai mắt nhìn trần nhà trên đầu. “Lão già! Chúc mừng ông lại không chết được!” Thư Mai dựa vào khung cửa nhìn chồng trước, khen mát một câu.
14 Giản Ái đạo đức xuất sắc, vừa trọng nghĩa vừa trọng bạn bè, cho nên lúc này không để cho Diệp Tu từ từ mở miệng, cô nói: “Vừa mới quen tôi cũng thấy quái gỡ giống như cậu, nhưng lâu ngày cậu sẽ thích ứng được với tính cách này của Hân Nhiên!”Đúng là rất cao thượng, Hân Nhiên hận chỉ muốn đập đầu vào tường, Giản Ái biết rõ cô nàng đang rơi xuống hố, còn không quên hảo tâm đổ thêm đất vào.
15 Lúc Giản Ái có chút tuyệt vọng, cô đột nhiên phát hiện chiếc ô tô phía trước mặc dù có hơi nhanh, nhưng chiều hướng của chiếc xe có hơi lạng qua lạng lại.
16 Đang lúc Giản Ái bối rối thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, bởi vì Tiếu Viện lại nói với cái điện thoại: “Nhưng mà lúc nãy vào khách sạn có một con bé đi vào cùng cậu ta, tôi không biết con bé đó có phải ở cùng phòng với Diệp Tu không nữa!?”A hức!“Đúng! Tôi không nhìn thấy con bé đó ở trong phòng Diệp Tu.
17 Ngày hôm sau hết giờ học sáng, Hân Nhiên hưng phấn kéo Giản Ái vẫn còn đang mệt mỏi cùng đi ăn cơm. “Mình muốn tiến hành chiến dịch giảm béo!” Giản Ái vẫn không hứng thú lắm phất phất tay.
18 Giản Ái cùng Hân Nhiên lên xe, Cổ Lâm lập tức hăm hở giẫm chân ga. Giản Ái tinh mắt nhìn thấy phía trước xe có một người đàn ông đeo kính râm đang đi ra giữa đường, cho nên lập tức la lên: “Dừng lại, phía trước có người mù.
19 Lén lút nhìn Giản Ái cùng Hân Nhiên đùa giỡn đi ra ngoài, Diệp Tu bỗng thấy rùng mình không rõ vì sao mình lại phải lén lút đứng ở sau rèm cửa như đang rình người ta vậy, cậu ta có thể đi ra ngoài trực tiếp chào bọn họ kia mà.
20 Diệp Tu nhìn ra ngoài cửa xe, trên cửa kính phản chiếu rõ ràng hình ảnh Giản Ái đang nhéo tai Hân Nhiên. Hai cô gái ồn ào này cứ làm như không về được trường là phiền não lớn nhất đời mình vậy.