21 Nhìn thấy Diệp Tu đến, tim Hân Nhiên liền đập bình bịch, cụp mắt xuống. Cô ta thừa nhận tác hợp Giản Ái với Âu Thượng là cô ta có mục đích. Bản thân cô ta không ngu ngốc, Diệp Tu để ý Giản Ái, cô ta chỉ nhìn cũng thấy rất rõ.
22 Trong lúc hai người đang bỏng cháy trong con ngõ phía sau, một làn gió lạnh dường như thổi bay cả một hồi quyến luyến tươi đẹp lạ kỳ này, Diệp Tu kinh hãi đổ mồ hôi, Giản Ái đang bám vào người cậu ta cũng nhất thời giật mình nghĩ: vì sao lần đầu tiên của mình lại diễn ra như vậy?Khoảnh khắc đó, cảm giác của cô chỉ vẻn vẹn có hai chữ: vớ vẩn!Trần trụi lạnh lẽo trong gió đêm, Giản Ái không khỏi vặn vẹo người hung tợn nói: “Đúng là oan nghiệt, buông tôi ra.
23 Sắc mặt Thu Quý Mị nháy mắt tái nhợt, sau một thoáng hốt hoảng lại nhào mạnh vào ôm Diệp Thắng Kiền: “Thắng Kiền, thật sự không phải là em làm mà. ” Ánh mắt yếu đuối, cơ thể gầy yếu run rẩy đáng thương ở trong lòng ông.
24 Ô tô, đi tới rất nhanh. Diệp Tu hạ cửa sổ xe xuống, gió thốc mạnh vào khiến quần áo anh bay phần phật. Trên đùi anh là một tập tài liệu đang để mở, anh ngẩng đầu lên, bên ngoài ánh chiều tà chiếu sáng rọi.
25 Văn phòng tạp chí. Giản Ái vừa nhìn hình ảnh Diệp Tu xuất hiện trên tivi, vừa đem quả táo bỏ vào máy ép nước trái cây sau đó cho thẳng vào tủ lạnh. Đồng nghiệp Từ Hành Phong thì đang vùi mặt vào trong thùng đá giải nóng, bên cạnh dựng một tờ báo, Giản Ái cười anh ta: “Tiểu Từ, cẩn thận kẻo đông lạnh cái mặt than của cậu đấy.
26 Đối mặt với sự chất vấn của ba, Diệp Tu im lặng một lát, chỉ vài giây này gần như đã nói hết sự bất đắc dĩ của anh. “Ba! Con cũng muốn nhờ ba mời chú Tạ quay về.
27 Ra khỏi bệnh viện, Giản Ái đứng ở bên ngoài, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh đen như mực, bên một góc trời đã điểm xuyết một vài vì sao nhỏ chớp sáng lung linh.
28 Buổi tối Giản Ái tuy rằng rầu rĩ, nhưng vẫn quyết định hành trình ngày hôm sau. Không biết là ông trời cũng đồng tình với cô hay là tính cùng buồn với cô mà rõ ràng là bầu trời đang quang đãng thế mà lại mưa, mưa mà mặt trời ngoài cửa sổ vẫn chói lọi lóa mắt.
29 Khách sạn cao cấp 4 sao ở cốc Phiêu Lưu mà Diệp Tu thu mua, tuy nói là hạng bốn sao, thực tế chỉ là chiêu quảng cáo, trên thực tế thì kém quá xa tiêu chuẩn hạng bốn sao, lúc này tuy là tháng sáu tháng bảy mùa du lịch, nhưng số người vào ở chỉ được 46 – 47%.
30 Bất tri bất giác đêm đã khuya. Nhưng nhìn Diệp Tu cứ ở mãi trong phòng, Giản Ái đột nhiên lại thấy cảnh giác hơn, trợn tròn mắt không thể nào ngủ được.
31 Hơi thở nặng nề dưới cơn tức vĩ đại phun trào khiến Giản Ái không hề chuẩn bị tâm lý sợ hãi dựa vào đầu giường, lưng không biết vì sao đột nhiên xuất hiện một luồng khí lạnh.
32 Nhận được câu trả lời của cô ta, Diệp Tu buông điện thoại xuống, một lần nữa nhẹ nhàng phong độ ngồi xuống, bắt đầu cuộc chơi. “Đồng ý rồi thì về đi!” Thái độ và giọng điệu đều không một chút cảm tình.
33 Nhưng đám paparazzi vẫn nhất quyết không từ bỏ, tiếp tục dồn lên, bao vây lấy xe Diệp Tu, kiên quyết chen lấn chạy theo xe anh. Từ Hành Phong nhìn tình cảnh đám đông đồng nghiệp kích động, trước vội vàng sau sợ hãi liền vội vàng lấy tay hích Giản Ái một cái.
34 Diệp Tu ném điện thoại di động xuống, cả không gian hoàn toàn không một tiếng động, nhiệt độ trên người anh từ từ tăng cao, sức nóng không gì ngăn cản nổi.
35 Trên gương mặt vốn cũng được xem là anh tuần của Từ Hành Phong tức khắc trở nên giống như mở xưởng nhuộm, mảng xanh mảng đỏ đan chéo vào nhau. Giản Ái liếc mắt kêu lên lớn tiếng: “Diệp Tu anh làm cái gì vậy?”Diệp Tu giật lấy túi xách của cô lấy chìa khóa ra: “Cô có thể chú ý hành vi của mình một chút không, đừng có ở đấy mà cùng với đàn ông lôi lôi kéo kéo.
36 Tiếu Viện đứng ở trước cửa thủy tinh nhìn Giản Ái ở trước cửa công ty kêu khóc ôm sòm lạnh lùng hất tóc, “Tôi cứ tưởng chuyện gì to tát nữa đấy! Hóa ra là chỉ là tai nạn giao thông? Con người không hôm nay thì ngày nào đó cũng chết sao mà phải kinh ngạc dữ vậy chứ?” Thái độ cô ta nhìn thì có vẻ khinh thường vậy đấy, nhưng ánh mắt lại biểu lộ một chút thất vọng —— Lại không tông được Giản Ái, đúng là thất bại.
37 Nhưng không chấp nhận lời kêu oan của Giản Ái, một cây roi da xuất hiện ngang trời trực tiếp đánh tan sáu vía bảy hồn của cô. Chẳng lẽ cô sắp gặp cảnh S…M trong truyền thuyết đó sao??!!“Cô nghĩ tôi sắp làm gì.
38 Trong lúc Giản Ái nói, Diệp Tu không phát ra âm thanh gì, gần như là không nói được một câu. Anh chỉ cảm thấy đau đầu, bước chân lảo đảo giống đã uống say.
39 Sáng hôm sau. Giản Ái thức dậy, Diệp Tu vẫn còn đang nằm vùi trong ngực cô ngủ rất say. Lúc này cửa nhẹ nhàng đẩy ra. “Bác sĩ đến sớm vậy!”Giản Ái theo thói quen nhìn thoáng ra cửa, chợt nhìn thấy một người mặc âu phục tối màu đứng đó, vẻ mặt thong dong không một gợn sóng.
40 Cho nên sáng sớm hôm sau, Diệp Thắng Kiền tự mình đến bệnh viện đón con trai về. Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, vừa đúng lúc Diệp Tu từ trong bệnh viện đi ra, âu phục trắng, sơ mi đen khắc họa vẻ trầm ổn của anh, anh ngẩng đầu lên nhìn đến ba sau đó thản nhiên khom người, nét mặt cung kính,Diệp Thắng Kiền thì thào tự nói, “Sao lại giống trước kia nữa rồi!”“Lái xe đi!” Diệp Tu theo ông ngồi vào bên trong xe, nhìn không chớp mắt, trên đầu gối là giấy tờ dồn lại trong hai ngày qua.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường
Số chương: 30