81 “Tam Cô” không thích để ý tới La Bạch Ái, nhưng La Bạch Ái lại thích tìm đến “Tam Cô”. Khi đoàn người đang ở trước tượng Vi Đà, bên ao dưới cây chống địch, Đường Thất Muội đang ở trong thiền phòng chăm sóc Đường Bảo Ngưu, La Bạch Ái cảm thấy nhàm chán, lại đi trêu chọc Tam Cô đại sư nói thiền nói phật.
82 Dọc theo đường đi tám trăm dặm, Tam Khô đại sư phật pháp cao thâm hay Tam Cô đại sư bị La Bạch Ái làm khổ đến xoay mòng, vẫn vác hai cái túi đeo đi ở phía trước.
83 - Ta hít không phải hoa, mà là vị của hoa, là mùi hoa. Tam Cô đại sư nói:- Ta ăn không phải hoa, mà là phấn của hoa. La Bạch Ái ngạc nhiên nói:- Mùi hoa có thể ngửi, chuyện này tôi biết, nhưng phấn hoa lại có thể ăn sao? Làm sao ăn được?Tam Cô nói: - Đây là sự vật thuần khiết nhất trên thế gian.
84 La Bạch Ái lại không chú ý đến những lời này của Tam Cô lắm, vẫn đắc ý thuật lại cuộc tranh luận giữa hắn và Vương Tiểu Thạch:- Tôi lại không đồng ý với hắn, hỏi ngược lại “ngươi thứ này không thể giết, thứ kia cũng không thể giết, vậy ngươi sẽ chờ người khác tới giết ngươi sao”.
85 Nói đến cũng kỳ quái, La Bạch Ái vốn linh hoạt hiếu động, hiện nay lại có phần ngây ngô quấn lấy Tam Cô đại sư học phật tu thiền, ngược lại ít đi quấy rầy Ôn Nhu.
86 Đêm hôm đó, trước khi đi tới “rừng đen”, Tam Cô đại sư nói với mọi người:- Mọi người cẩn thận, nơi này rất tối, lão nạp mở đường cho chư vị, nhưng vẫn xin lưu ý trước mặt.
87 Hóa ra Ôn Nhu thật sự đạp một chân vào trong cạm bẫy. Cạm bẫy này đương nhiên là do đám người Bạch Cao Hứng, Thái Cảm Động, Ngô Khai Tâm, Hách Âm Công bố trí.
88 Mọi người đã ra khỏi “rừng đen”, đều cho rằng nơi ấy một khi trời đất tối tăm, hung hiểm khó phòng, nhưng xem ra kẻ địch cũng không tính điều động chủ lực ra tay.
89 Tam Khô đại sư nói chuyện với Ôn Nhu, đề cập tới mấy địa phương như Đoạt Mệnh Tà, Mãnh Hổ Áp, Bãi Mệnh Trực, lại không nói tới Nhận Chân Sạn. Thực là vấn đề chính là ở đó, Nhận Chân Sạn.
90 Đương nhiên, cũng có một số nhà trọ, trạm dịch, khách sạn có quản lý, tốt hơn một chút. Nhưng tốt hơn một chút không có nghĩa là hài lòng. Ôn Lục Trì từng ở một số nhà trọ, nhìn chung cũng có giấy vệ sinh, xà phòng, nhưng uống một ngụm trà đưa lên, mới phát hiện cả miệng đều chua.
91 Đoàn người Vương Tiểu Thạch đến Nhận Chân Sạn này, đó là chuyện ba ngày sau khi bị tập kích tại rừng đen. Mấy ngày nay bọn họ trèo đèo lội suối, rất mệt mỏi.
92 - Không phải sao? Cây đào kia nở thịnh biết bao, vượng biết bao, đep biết bao, thơm biết bao, rực rỡ biết bao, mê người biết bao. Lão bản Ôn Lục Trì của nơi này cảm thán nói: - Ta vốn là vì nó mà đến, nhưng hôm nay lại vì nó mà đi.
93 Lúc chập tối, nắng chiều trong gió đêm tựa như trút hơi, hơn nữa còn trút trong mây khói, cũng không rực rỡ, còn mang theo một chút yếu ớt, cho nên càng diễm lệ rạng ngời, hơn nữa còn có thể nhìn thấy điểm động lòng người của nó.
94 Đào hoa có phải là một loại số phận hay không?Có lẽ nó chỉ là một loại kiếp nạn?Tại sao vận ngọt, diễm ngộ luôn liên quan đến hoa đào? Mà không phải hoa nguyệt quế, hoa cúc, hoa tường vi, hoa lan, hoa nguyệt quới, hoa mắc cỡ, cúc vạn thọ, thậm chí là bồ công anh, rong thuốc?Có lẽ bởi vì hình và sắc của nó.
95 Vương Tiểu Thạch bất giác khẽ ngây ra. Chợt nghe Ôn Nhu lại nói: - Ta cảm thấy ngươi rất giống ba ba của ta. Vương Tiểu Thạch vừa nghe, lập tức giật mình, đây là giống ai không giống, giống như ba ba của nàng chưa chắc đã là chuyện tốt, vội nói:- Giống như cha cô?Giọng điệu đầy vẻ không dám tin.
96 Hoa rơi đầy đất mà vô thanh. Hoàng hôn thật gần. Trên bầu trời phía xa có một ngôi sao sáng lên, rất lớn, rất sáng. - Thật lớn, thật sáng, ngôi sao kia.
97 Ôn Nhu vừa kêu lên, Vương Tiểu Thạch giống như trúng một viên sao băng vào đầu, vội hỏi:- Sao vậy?Ôn Nhu hổn hển nói:- Không hay rồi. Vương Tiểu Thạch càng vội vàng:- Cái gì không hay?Ôn Nhu nói: - Vừa rồi ngôi sao băng kia lướt qua, ngươi có cầu nguyện không? Nghe nói nhìn thấy sao băng, cầu nguyện trước khi ánh sáng của nó biến mất sẽ rất linh.
98 Ôn Nhu lại từ từ nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực. Mí mắt của nàng rất hạnh, lông mi rất cong. Nàng khép hai tay lại, vai ngọc hơi nhô lên, bộ ngực bị kẹp giữa vai và nách cũng hiện lên một đường cong ưu mỹ, đường nét từ vai đến cổ càng nhỏ dài đều đặn.
99 Vương Tiểu Thạch thọc lét để “thức tỉnh” Ôn Nhu. Ôn Nhu sợ nhột, vừa cười vừa tránh vừa kêu lên: - Dọa chết người rồi, dọa chết người rồi. Hôi như vậy, dài như vậy, ta nghe đến mức ói ra cả bánh chưng và lá trúc vào lúc ngũ long ngẩng đầu tháng năm năm trước rồi.
100 - Nghĩ gì vậy?- Không, không nghĩ gì. - Không nói cũng được, cũng không lạ gì. Ôn Nhu trề trề, dẩu dẩu chiếc miệng nhỏ, quay đầu lại tìm đom đóm, đom đóm không thấy, lại đổi mục tiêu nhìn lên trời:- Ta tìm sao băng.