1741 Đương nhiên, cũng nguyên nhân bởi vì không ít chuyện ký ức của hắn đều đã trở nên hỗn loạn. - Huyền Nguyên Chi Lực, đó là cái gì?Vu Nhai hỏi. - Huyền Nguyên Chi Lực chính là.
1742 Chỉ cần có đủ người cảm ngộ kiếm đạo chi tâm, thực lực mỗi người đạt được trên cấp Thần Vương, như vậy có thể tạo thành tâm trận, lấy ta làm trụ cột của tâm trận, dĩ nhiên có thể vận dụng ta.
1743 Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là lời nói khi tức giận. Ở đại lục Thần Huyền cấp Thần Hoàng thật sự quá ít. Rút giây động rừng. Bất kỳ một cao thủ cấp Thần Hoàng nào, thật ra đều bị người ta chú ý.
1744 Tổ gia gia Huyền Binh cũng nở nụ cười lạnh: - Nếu như sợ tổn thất, còn có thể dẫn Độc Cô Chiến Huyền và Vu Nhai cùng bọn họ chém giết, chúng ta ngồi, làm ngư ông đắc lợi.
1745 Đồng thời, phía bên Độc Cô gia còn có một vị trưởng lão cấp Thần Hoàng đã xuất phát, muốn liên thủ giết chết Hắc Nguyệt Thần Hoàng. - Hiểu rồi. Vậy hiện tại ta truyền tin tức cho Ma Thiên Nguyên Giới.
1746 Cho dù ngươi lĩnh ngộ cũng không có tác dụng gì. Dù sao tâm trận cần nhiều người tổ hợp lại mới có hiệu quả. Ngươi chỉ cần xông qua. Lạc Thiên Kiếm Linh thấy biểu tình Vu Nhai băng giá lập tức nói lời trên, sau đó lại cười nói: - Cần phải hữu tình một chút.
1747 - Ta muốn lấy được kiếm tâm tốt nhất. Ta có hơn hai trăm thanh kiếm đều phải nắm giữ kiếm tâm cường đại nhất. . . Vu Nhai cũng không biết hắn đang tiếp nhận thử thách của tâm trận, đồng thời cũng nhận lấy thử thách về dũng khí và tâm chí của Lạc Thiên Kiếm Linh.
1748 Đúng vậy, ngay từ lúc đầu hắn đã có thể dựa vào quan sát phiến đá thần bí, biết được tiến độ hắn xông qua tâm trận hiện tại. Lúc mới bắt đầu hắn cũng sẽ thường xuyên nhìn qua một chút.
1749 - Lạc Thiên lão đầu, ta đang ở chỗ nào vậy? Tại sao xung quanh đều là ánh sáng bảy màu? Mẹ nó, ngươi quả nhiên vẫn đang thử thách ta. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai mới lo lắng tỉnh lại.
1750 Lúc này Lạc Thiên Kiếm Linh lại theo bản năng nhìn xuyên vào thân thể Vu Nhai, mới phát hiện trong cơ thể Vu Nhai trống rỗng. Hắn theo bản năng hỏi. - Đều ở bên trong.
1751 Đúng vậy ở bên trong Độc Cô Thần Thành Lạc Thiên Thần Kiếm vẫn có thể vận dụng. Giống như Ma Thiên Thần Kiếm ở trong Ma Thiên Nguyên Giới. Chỉ bởi vì ở đây vẫn chịu ảnh hưởng của quy tắc đại lục Thần Huyền, phát huy có hạn.
1752 Đối với khả năng khống chế Độc Cô Thần Thành trong tay tất nhiên sẽ càng cường đại hơn. Đồng thời ký ức hỗn loạn cũng sẽ theo đó mà khôi phục. Trước đó đã nói, Lạc Thiên Kiếm Linh hấp thu Lạc Thiên Chân Thần, ký ức của Lạc Thiên Kiếm Linh không hoàn toàn mất đi.
1753 Vu Nhai gật đầu, thân ảnh chớp hiện, liền đi thẳng tới Thần Kiếm Các. Bên trong Thần Kiếm Các chỉ có một mình Độc Cô gia chủ. Chỉ thấy hắn mặc trường sam màu xám, toàn thân lộ ra phong cách gọn gàng cổ xưa.
1754 Nhưng không có cách nào. Hắn là gia chủ, nhất định phải suy nghĩ tới những điều này. . . - Tâm trận thế nào? Xông đến tâm trận thứ mấy?Cuối cùng, Độc Cô gia chủ vẫn chuyển trọng tâm câu chuyện đến những phương diện khác.
1755 Tuy rằng hắn rất sĩ diện, nhưng hắn cũng rất sợ chết. Hắn vội vàng chuyển đề tài nói: - Người vô danh tiểu tốt như ta, Bách Tộc Vương tất nhiên sẽ không nhớ rồi.
1756 Sợ rằng Huyền Binh Đế Đô còn muốn hung hiểm hơn nhiều so với sự tưởng tượng. Phía trên đã nói, Độc Cô gia cũng không phải không dám phản lại đế quốc Huyền Binh.
1757 Sau đó hắn chợt xoay người rời khỏi đó. Hắn cũng không nói thêm về chuyện để Vu Nhai gia nhập vào gia tộc bọn họ. Hắc Nguyệt Thần Hoàng cũng không có lòng tin lại để cho Vu Nhai gia nhập.
1758 Quan hệ giữa Vu Nhai cùng Vưu Y Nhi của gia tộc Mạc Luân Tạp Đế không tầm thường. . . Có vấn đề. Đây tuyệt đối có vấn đề. . . Kinh Thiên Chân Thần càng xem lại càng cảm thấy trong đó có nhiều điểm không hợp lý.
1759 Rất nhanh, Giám Trảm Quan lắc mông điên cuồng đi tới. Giám Trảm Quan bộ dạng béo trắng, gương mặt tươi cười, tóc hoa râm. Nhưng khi ánh mắt Độc Cô gia chủ cùng Vu Nhai vừa nhìn thấy hắn, nhất thời nhíu mày.
1760 Hắc, hắn là Độc Cô gia chủ đi tới Huyền Binh Đế Đô lẽ nào không nguy hiểm sao? Trước nói tự tin như vậy, tuy rằng cũng đúng là có phần tự tin ở bên trong, nhưng hắn sao có thể không biết chuyến đi này nguy hiểm thế nào.