161 Tiểu Ốc vẫn còn là rất thắc mắc là làm thế nào mà trong thời gian ngắn như vậy anh đi vào đây được: "Làm sao anh đi vào?""Anh mua chuộc một thầy thuốc, cho anh mượn quần áo giấy tờ, một canh giờ 1 vạn tệ.
162 "Đã khá hơn một chút rồi, cần tĩnh dưỡng. " Lữ Trị nói nhăng nói cuội đôi câu rồi rời đi, cũng âm thầm quan sát bạn trai cũ của Tiểu Ốc một chút, quả quyết rằng anh ta không phải dễ đối phó.
163 An toàn của Tiểu Ốc so với trước kia đã khá hơn, trừ ở trong sòng bạc, khi ra ra vào vào đều đi có hai hộ vệ đi theo, hai mươi bốn giờ bảo vệ an toàn của cô.
164 "Muốn xuất ngoại nha. Em muốn đi Hongkong, lần trước đi gấp quá, không chơi được nhiều, hơn nữa anh có biệt thự ở đó, sau khi chúng ta đến, có thể nghỉ ngơi thoải mái, đi chỗ mới thì mệt lắm.
165 ''Thế nào?'' cô đem thức ăn đặt xuống, ngồi bên cạnh anh ta. ''Không có gì, anh cho rằng hôm qua nằm mơ, bây giờ tỉnh rồi, lại không thấy em.
166 ''Càng cảm động, em ôm ấp yêu thương có được hay không?'' Cô cười đùa. Anh cười gian, hướng về phía cô nói :''Anh cho em ma thuật.
167 Diệc Phồn lẳng lặng nhìn họ, cho đến khi nhân viên đẩy xe bánh ngọt, bên người cô chính là người đàn ông vui mừng lôi kéo cô hát chúc mừng sinh nhật, hứa nguyện, Diệc Phồn mới biết hôm nay là sinh nhật cô, nhìn cô vui vẻ ở phòng ăn mời mọi người ăn bánh sinh nhật, anh yên lặng hướn bạn tốt cáo từ, rời đi phòng ăn, nhưng trong lòng mơ hồ có chút cảm thấy có cái gì không đúng, cũng không biết là cái gì không đúng.
168 Sáng ngày thứ hai sau khi thức dậy, Đậu Diệc Phồn ngồi trước bàn ăn vừa thưởng thức bữa ăn sáng phong phú, vừa hỏi thuộc hạ: “ Kết quả theo dõi ngày hôm qua như thế nào?”“ Ngày hôm qua tiểu thư Cơ Mã cùng người đàn ông kia sau khi ăn cơm tối xong, thì họ đi ra một bến cảng tư nhân, tôi không vào được, chỉ ở phía xa nhìn họ lên một cái du thuyền, hình như là du thuyền tư nhân, sau đó du thuyền lái đi, đến mười hai giờ khuya, sòng bạc bên Macao nói tiểu thư Cơ Mã đã trở lại sòng bạc nghỉ ngơi, có chút hơi say, không có gì đáng ngại.
169 Mà đích thực ngày sinh của Cơ Mã cũng vào mùa hè, chẳng lẽ cũng là trùng hợp? Không đúng, nếu cẩn thận suy nghĩ, sinh nhật Tiểu Ốc hình như cũng là tháng này, cụ thể là ngày mấy anh lại quên mất, một là có hình dáng con lai, một là người là có hình dáng người Trung Quốc, cùng sinh đôi có thể không, tìm hiểu một chút thử xem.
170 Trong sòng bạc ai chả biết Cơ Mã là cô gái biết múa kiếm, thân thủ cũng có thể coi là không kém, một tên đàn ông cô căn bản là không thể thua thiệt, quả nhiên Tiểu Ốc nắm được cổ tay tên đàn ông kia, không để cho bàn tay của anh ta rơi xuống, nói với người bảo vệ an ninh: “ Phiền các anh đưa vị khách này ra ngoài.
171 “ Không, không tôi không đi!Tài khoản của tôi còn bảy mươi vạn đô la, anh theo tôi đánh tiếp đi! Tôi không tin là không thắng được anh!” Không có ai vận khí tốt mãi, tin tưởng mình nhất định lấy lại được tiền.
172 “ Phải không? Nhưng mà anh ấy gần đây luôn đi tìm cô, không sợ cô chê cười, tôi có chút lo lắng. ” Cô sợ mình không giữ được Đậu Diệc Phồn, người đàn ông này cô thật sự rất thích, coi như cầm cái sòng bạc này để đổi cũng không quan hệ, chỉ cần có thể giữ chân anh được.
173 Tiểu Ốc quyết định thứ ba, bởi vì hôm đó buôn bán tương đối ảm đạm, khả năng Đậu Diệc Phồn tới sòng bạc là ít hơn so với thứ năm. Bởi vì sòng bạc mở cửa 24 giờ, nên buổi tối hay ban ngày cũng không khác gì mấy.
174 Tổng cộng là ba khóa, theo thứ tự là 2, 1, 6. Mấy con số này cứ chạy lòng vòng trong đầu của Tiểu Ốc. Nó không phải là sinh nhật của Đậu Diệc Phồn, cũng không phải là sinh nhật của cô, lại không phải là sinh nhật Đậu lão đầu, liệu có phải hay không là ngày kỷ niệm?Đúng rồi! Lần đầu tiên cô và anh gặp mặt hình như là tháng sáu, không phải đầu tháng, mà là ngày hai mươi mấy… 21/6, rất có thể là số này!Tiểu Ốc đeo bao tay vào rồi ấn, tủ sắt lập tức mở ra, bên trong có các loại tài liệu.
175 Chủ yếu vẫn là kinh nghiệm chưa đủ, vì đây là lần đầu tiên cô trộm tài liệu, nếu còn có lần sau đoán chừng sẽ khá hơn một chút. Tiểu Ốc từ cầu thang nhanh chóng chạy xuống, đi đến cửa chính, một đường rất thuận lợi.
176 Tiểu Ốc vẫn tiếp tục chạy, rốt cuộc lái đến con đường lúc trước. Đến bờ biển, gió biển thổi làm Tiểu Ốc cảm thấy rất thoải mái. Liếc nhìn bên cạnh thấy tài xế đang đau lòng xe của mình, dù giận nhưng lại không dám nói gì, cô liền rút đồng hồ vàng trên tay ra, ném cho anh ta: "Đem cái này đi cầm cũng được 4 vạn, coi như là tôi bồi thường tổn thất cho anh, nhưng đừng để người khác phát hiện, nếu không thì anh sẽ không giữ được.
177 Tay súng bắn tỉa gật đầu, thiếu gia quả nhiên tàn nhẫn, so với lão gia không kém chút nào. Bọn họ xa xa đi theo phía sau, Tiểu Ốc không có phát hiện, cô mệt mỏi tựa vào chỗ ngồi.
178 Sớm đã biết cô là sát thủ, tự mình cũng biết cuộc sống sau này sẽ có nhiều nguy hiểm, nhưng mình nguyện ý ở lại cạnh cô, cùng cô chiến đấu, nhưng cư nhiên có người muốn hắn sống một mình, Hừ! Nghĩ cùng đừng nghĩ.
179 ''Sao không cần?'' Anh nằm mơ cũng đều muốn, nhưng mà hôm nay anh không gấp, nghĩ đến cô còn bị thương, lại mệt mỏi, nhẹ nhàng bế cô đến giường, cúi người hôn cô, đầu tiền là vành tai, cổ.
180 ''Đừng. '' Anh không muốn đi làm, đưa tay ôm cô. Cô khẽ mỉm cười, sau đó kéo chân đạp anh :''Có đi không?''''Được anh đi.