1 Ta đã cho là ta sẽ không còn gặp lại long thái tử của Đông Hải - Mặc Tương. Thật không ngờ ước vọng tốt đẹp này chỉ kéo dài nửa tháng, liền hóa thành bọt biển.
2 Sau khi Viêm Hoàng Thần Quân cùng long thái tử Mặc Tương đi rồi, chỉ còn lại ta và Cẩm Văn, hai mặt nhìn nhau. Sau một lát, nàng ta thở dài, đem thắt lưng đang uốn cong của ta nâng dậy, dùng một cành cây để chống lên, ta cảm dễ chịu hơn một chút, liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mà rất rõ ràng, Cẩm Văn không tính buông tha cho ta như vậy, mà là chuyển cái ghế trúc đến gần ta rồi ngồi xuống, sau đó bắt đầu tán gẫu với ta, đương nhiên, ta không thể nói chuyện, hiển nhiên là nàng nói còn ta nghe thôi.
3 Tình huống bình thường, ta sẽ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, nhưng mà lần này, lại ra ngoài ý muốn. Ta bị một tiếng nữ tử thét chói tai làm bừng tỉnh. Đần độn ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước mặt một mỹ kiều nga (người đẹp) một tay che miệng, tay kia duỗi ra một ngón tay ngọc xinh đẹp chỉ thẳng phía trước, thân mình nhè nhẹ run run, kinh hoàng sau đó lại giận dữ quay đầu đi, phảng phất trước mặt gì đó cực kỳ khó coi, ta nhìn theo phương hướng ngón tay nàng xem, tựa hồ mục tiêu ở ta? Nhìn quanh bốn phía, cũng không gì làm không ổn, hay là thật là ta? Được rồi, giữa hậu hoa viên muôn hồng nghìn tía[1] trồng một bụi lúa nước quả thật thật chướng mắt, bất quá Viêm Hoàng Thần Quân đều chấp nhận , ta cũng yên tâm thoải mái, nữ tiên nga này tuy rằng bộ dáng thanh lệ, nhưng mà lại quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi còn làm một bộ dáng chán ghét, phẩm hạnh thật sự là có chút kém.
4 Ta cho rằng Viêm Hoàng Thần Quân sẽ tìm đến ta gây phiền toái, hơi có chút lo sợ bất an, nhưng mà vài ngày sau cũng không thấy hắn có động tĩnh gì, liền an tâm, đến cùng vẫn là đại thần, sẽ không chấp nhặt với một cây lúa nhỏ như ta, nhưng mà Cẩm Văn thường xuyên vô cớ đe dọa ta, khiến cho lỗ tai của ta không được yên tĩnh, ngay cả ngủ cũng không an ổn.
5 Thần Quân đưa ta đi đến học đường ở thiên giới. Lúc đầu ta rất hưng phấn, sau này lại phát hiện chuyện không phải vậy. Vừa tới, tiểu tiên hữu trong học đường này có dáng vẻ lớn nhất không hơn mười ba bốn tuổi, nhỏ nhất còn quấn cái yếm, mà Cẩm Văn nói tướng mạo của ta, nếu tính theo tuổi con người, ước chừng là mười sáu đến mười tám tuổi, hơn nữa có thể là vặn vẹo nhiều tư thể mềm dẻo, vóc người so với bọn hắn cao hơn vài phần, cũng tương xứng với Cẩm Văn, vì thế ta ngồi ở nơi đó, thật sự là quái dị.
6 "Ta không biết chữ a!" Vẻ mặt ta bi phẫn từ trên kệ gỗ rút ta một quyển sách, thuận tay mở ra, chăm chú nhìn những chữ nhỏ li ti ở trên trang giấy mà đau cả đầu, đang xoa trán rối rắm, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Thần Quân vang lên bên tai, cả kinh tay ta run lên, suýt nữa làm rơi quyển sách kia xuống đất.
7 Mấy ngày sau đó, ta cũng không gặp lại Viêm Hoàng Thần Quân. Sư phụ đại nhân buông tha cho ta, Cẩm Văn gần đây cũng thường xuyên chẳng biết đi đâu, làm cho hoa viên lớn như vậy chỉ còn lại một mình ta, ta dừng lại ở nơi mà lúc trước bị Thần Quân đổi thành nham thạch, sau đó ta dọn dẹp lại đất trong một góc hoa viên, lạc thú lớn nhất mỗi ngày chính là nằm trên khối đất bằng phẳng lăn qua lật lại phơi ánh mặt trời, thật sự là rất thanh nhàn.
8 "Sư phụ!" Lúc này sư phụ đại nhân xuất hiện, chắc chắn sẽ ột cây rơm cứu mạng, ta hận không thể bay bổ nhào qua trốn phía sau hắn, mấy ngày gần đây rất an nhàn, ta thật sự không muốn bị kéo xuống đáy biển tiếp tục chịu tội.
9 Hai canh giờ sau, ta suy nghĩ một vạn cuối cùng là có ý nghĩa gì. Ta chỉ biết là trước mặt là một hai chồng giấy tiên, mà Cẩm Văn nói, mấy cái này cách một vạn lần còn có rất xa.
10 Tận cùng con đường nhỏ trong rừng cây rợp bóng, là một hồ nước màu xanh lam, hồ nước xanh thẳm gợn lên những làn sóng trong vắt, ven hồ dương liễu lả lướt, cò trắng uống nước, quả là một bức tranh phong cảnh.
11 Lại qua một lát sau, các vị thần tiên đến đông đủ, chào hỏi lẫn nhau, khiến cho toàn bộ đại sảnh có vài phần ồn ào, lúc đó bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc, giống như nước chảy róc rách, làn sóng nước vỗ vào đá ngầm.
12 Kỳ thực bị đánh cũng không đáng sợ, cái đáng sợ chính là lạc đường. Ta dụi hai mắt đẫm lệ rồi thong thả trở về, sau khi đi một đoạn rồi bỗng nhiên nhớ ra, lúc trước tới được đây là ngồi trên tòa hoa sen, vừa mới từ con đường nhỏ trong rừng cây rợp bóng thì đi một đoạn, sau đó lại tùy ý rẽ vào một khúc quanh, sau nữa là bảy tám ngã rẽ khác, bây giờ hoàn toàn không biết được là bản thân mình đang ở nơi nào.
13 À, ta gật gật đầu, thì ra là yêu ma. Chắc là Tử Tô rất không hài lòng với phản ứng của ta, liên tiếp truy vấn ta, "Ngươi như thế nào không tò mò, ngươi thế nào không hỏi là yêu ma gì phải huy động nhân lực nhiều như thế? Ngươi như thế nào lại không sợ hãi?"Chờ Tử Tô nói xong, ta mới chẳng biết làm sao mà liếc nàng ta một cái, "Vì sao phải sợ hãi? Chúng ta không phải là tiên nhân trên trời sao, tiên nhân không phải giáng yêu phục ma sao?" Tiểu mục đồng giảng trong chuyện xưa nói như vậy, chẳng lẽ là gạt người?Lúc này, Tử Tô mới thở dài, "Quên đi, ta chỉ nói với ngươi rằng bọn họ không phải là yêu ma bình thường, ngươi nhớ lấy không thể lại đi vào trong đó.
14 Sư phụ nói hắn muốn đi nơi Cực Bắc đầy băng tuyết, hỏi ta có muốn đi cùng hắn hay không, cũng luôn nhấn mạnh môi trường ở đó tồi tệ, cực kỳ rét lạnh, ta vốn đang do dự, nghe hắn nói như vậy, càng đánh trống thoái lui.
15 Vào đúng giữa trưa, ta theo Tử Tô đến Nam Thiên Môn. Vốn tưởng rằng đi đến sớm, có thể dạo chơi chung quanh một phen, cũng không ngờ Lưu Diễm tiên tử cùng tiểu đồ của nàng ấy đã đứng bên cạnh thiên môn rồi.
16 Được rồi ước chừng thời gian hai ngày, mới đến nơi. Vừa mới đáp xuống đất, đã có một ông lão râu bạc đi ra từ trong đám tuyết rơi, kính cẩn chào hỏi sư phụ bọn họ.
17 Ba trăm năm trước,Tuyết Vực là thổ thần ở thành Vân Trạch. Đột nhiên gặp cảnh yêu nhân ma giới quấy phá, lấy yêu thú dẫn đầu, bất ngờ đánh Vân Trạch, khiến cho Vân Trạch đại hạn, sinh linh đồ thán, vạn vật đều bị diệt vong.
18 "Miêu Miêu. "Má của ta không biết vì sao mà đỏ ửng, tim đập như trống đánh, giờ phút này nghe sư phụ gọi, trái tim nhỏ suýt nữa muốn bật ra khỏi cổ họng, cảm giác kỳ lạ này khiến ta hơi có chút hoảng hốt, sau khi ấp a ấp úng trả lời thì đứng lên rụt rè sợ hãi chạy ra phía sau sư phụ.
19 Bởi vì cách mặt đất khá gần, nên đi một ngày thì đã đến nơi có dân cư sinh sống, ta phấn khởi bừng bừng muốn xuống đất, lại bị Hồ Phỉ nhạo báng chưa từng trải việc đời, liền cúi thấp đầu, tùy ý cho hắn nắm cái mũi, đến khi bay qua một đỉnh núi, hắn quay đầu hỏi ta, "Chúng ta ẩn thân đi quan sát chung quanh, hay là hóa thành người phàm tự đi thể nghiệm một phen?"Ta hơi do dự, bởi vì nội dung lựa chọn trong câu hỏi đó có gì khác nhau đâu.
20 Ý của Hồ Phỉ chính là, hắn chịu uất ức một chút giả làm thi thể, sau đó ta liền bán mình chôn hắn, tuy rằng thoạt nhìn ta không đáng tiền, nhưng nói chung tiền bán cũng đủ mua vài cái bánh bao.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100