41 Chương 41 Tôi hoảng hồn, miệng muốn la lên nhưng mọi âm thanh như bị nghẹn lại ở cổ họng, cảm nhận hơi thở mình ngày càng trở nên dồn dập. Chưa kịp phản ứng thì Hà Vũ đã nhanh hơn một bước, vươn tay nắm cái thứ quỷ quái ấy giật xuống, vứt qua một bên.
42 Chương 42 Thời gian trôi qua thật nhanh. . . Mới đây đã đến ngày thi cuối cùng của học kì I rồi. Mà ngày thi cuối cùng này cũng trùng vào lẽ Giáng Sinh.
43 Chương 43 -Kiến Kha, cậu dừng xe ở đây chút đi. Tôi khát nước, đợi tôi vào mua đồ uống. Tôi đứng đó một hồi, trở nên buồn chán lấy di động ra nghịch. Một lát sau thấy cô ta đi ra ngoài, trên tay cầm hai ly trà sữa, còn đang vừa đi vừa nói chuyện với tên nhóc nào đó, đến cửa quán mới thấy hai người vẫy tay tạm biệt.
44 Chương 44 Buổi sáng chủ nhật, tôi thức dậy sớm, ngồi săm soi cái gương trên tường cả tiếng đồng hồ. Nhìn nhìn mái tóc đã dài đến vai của mình, tôi hài lòng gật đầu nở nụ cười.
45 Chương 45 Từ sáng đến giờ Hà Vũ vẫn không nói chuyện với tôi. Không biết là có phải giận tôi không nữa. Chuyện ngày hôm qua, tôi đâu có phải cố ý, chỉ là tôi thật sự không biết, thật sự không rõ.
46 Chương 46 Chương trình học kì II cũng vừa mới bắt đầu không lâu, cho nên việc học hiện tại tương đối khá nhẹ nhàng, hơn nữa bọn học sinh chúng tôi còn đang có xu hướng đón tết sớm.
47 Chương 47 Buổi sáng, tôi vào lớp cũng khá sớm. Liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh, cái ba lô đã nằm sẵn ở đó, chứng tỏ cô ta đã đến lớp rồi. Vậy người đâu rồi nhỉ? Sự tò mò của tôi nhanh chóng được giải đáp.
48 Chương 48 Tôi không biết Hà Vũ đang suy nghĩ những gì, chỉ cảm giác trong lòng cô ta ẩn chứa rất nhiều tâm sự, giống như tôi hiện tại.
49 Chương 49 Mới sáng sớm tôi đã thức dậy, chạy lăn tăn khắp nhà, bay từ chỗ này sang chỗ khác. Ba và dì thấy vậy, chỉ nhìn nhau lắc đầu cười, cũng không ngăn cản tôi.
50 Chương 50 -Thằng nhóc này cũng được đó. -Dì nói với tôi khi cả hai đang ở nhà bếp rửa chén. Tôi không biết nói gì, đành "dạ" một tiếng.
51 Chương 51 Đến khoảng gần 8h thì mọi người lần lượt ra về, còn phải lo chuẩn bị đón Giao thừa, tôi và Hà Vũ nằm trên ghế xem ti vi, có mấy phim hài rất vui, cô Lê (dì của Vũ) và chú Huy đang ở trong phòng chơi với bé Tin.
52 Chương 52 Hà Vũ quả thật ba ngày sau đó mỗi ngày đều nhắn tin cho tôi kể tình hình. Tôi không trả lời, cũng không chủ động gọi, nhưng vẫn cẩn thận đọc từng chữ.
53 Chương 53 Cô bé hơi ngẩn ra một chút, sau đó mới nói: -Sao vậy? Sao lại không đi chứ? Ngọc ôm lấy cánh tôi đung đưa qua lại, ngọt ngào làm nũng: -Đi đi anh.
54 Chương 54 Chủ nhật là ngày duy nhất trong tuần tôi được ngủ nướng. Sáng sớm lúc vẫn còn chìm trong mộng đẹp, điện thoại di động chợt reo lên.
55 Chương 55 -Tại sao phải như vậy? Giọng con bé run run, trong phút chốc làm tôi cảm thấy có chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định phải thẳng thắn: -Em cũng biết mà, Hà Vũ không thích em, càng không thích anh gặp em.
56 Chương 56 -Bác, tụi con đến rồi nè. -Vũ, lâu rồi mới gặp, dạo này thế nào? Hai bác cháu đứng nói chuyện với nhau, tôi bị bỏ rơi một bên bi phẫn nghĩ: "Đáng lẽ hai người này là cha con mới đúng".
57 Chương 57 -Còn bây giờ tụi mình tính sao đây?-tôi hết ngó hắn rồi lại ngó sang chiếc xe đạp ở một bên, vô cùng dè dặt hỏi. Hắn trợn mắt nhìn tôi, bình tĩnh trả lời: -Tất nhiên là cậu chở tôi về.
58 Chương 58 Hắn làm ra vẻ rất kinh ngạc, nhìn tôi nói: -Cậu là con gái hả? Sao tôi không biết? -Vậy tôi hỏi cậu: từ trên xuống dưới tôi không giống con gái ở chỗ nào? Hắn khinh thường quét mắt nhìn tôi dò xét.
59 Chương 59 Tôi ngồi đó, lựa chọn im lặng tiếp tục ngồi xem hắn sẽ làm gì. -Cậu đến có lâu chưa? -Không có. Vừa mới đến thôi. Hắn cũng bước tới ngồi xuống cạnh tôi, có vẻ hơi căng thẳng.
60 Chương 60 Tôi ngồi trong lớp, tủm tỉm cười. Ai cũng nhìn tôi như con bệnh nhưng mà tôi không để ý. Cuối cùng, tên nhóc ngồi kế bên cũng không chịu đựng được tôi nữa, gằn giọng hỏi: -Đinh Hà Vũ, rốt cuộc cậu bị cái gì vậy hả? Tôi nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục cười một mình, hắn mang vẻ mặt bất đắc dĩ liếc tôi một cái, sau đó giơ tay gõ nhẹ trán tôi, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người chúng tôi nghe để nói: -Cậu thật là.