81 Tuy Diệp Thần cũng học ngành y nhưng cô đã rời khỏi lâm sàng được một thời gian tương đối dài, thực sự không hiểu được gì nhiều. Tuy cô không thích Lâm Hiểu Tuyền nhưng cũng cảm thấy những lời Đặng Vĩ nói quá khó nghe: “Nói vậy là sao hả? Phụ nữ bọn em đắc tội gì với anh?” Du Thiên Dã lạnh lùng nói: “Tư liệu về ca bệnh của chúng ta bị lộ rồi!” Diệp Thần bàng hoàng: “Không thể, sao có thể như vậy được?” Đặng Vĩ giải thích cho cô: “Bài powerpoint ban nãy của Lâm Hiểu Tuyền được chỉnh sửa hoàn toàn dựa trên ca bệnh phức tạp của chúng ta, tuy bệnh án và ảnh chụp là của họ nhưng ý kiến và lời tổng kết về ca bệnh đó là hoàn toàn của Hạo Khang!” Điều này có nghĩa là linh hồn bài trình bày của Hạo Khang, cũng chính là điều mà các bác sĩ Hạo Khang luôn lấy làm tự hào, là tinh hoa và thành quả của vô số buổi họp sáng và vô số các buổi thảo luận định kỳ về chuyên môn, đã trở thành tinh thần của Hạo Khang và kiểu mẫu của Hạo Khang.
82 Du Thiên Dã ra khỏi cửa phòng họp chính nhưng không thấy bóng dáng Lâm Hiểu Tuyền đâu. Anh suy nghĩ một lát rồi đi về phía thang máy, chưa đến khúc cua ở hành lanh thì đã nghe thấy giọng nói của Lâm Hiểu Tuyền vang lên ở khúc rẽ: “Gọi cho tôi làm gì?” Một giọng nam quen thuộc vang lên: “Tôi nghĩ mình phải nhìn cô bằng ánh mắt khác mất thôi, dù sao cô cũng đã công tác ở nha khoa Hạo Khang một thời gian, không cần phũ phàng như vậy chứ?” Lâm Hiểu Tuyền hừ lạnh một tiếng: “Liễu Gia Tử, chuyện của tôi không cần anh đánh tiếng nhắc nhở.
83 Phía dưới cùng của bài báo còn minh họa cả tấm ảnh chụp toàn màn hình của một trang web, trên đó có một hàng dài hợp đồng mua bán, khiến nhóm quản lý cấp cao của Hạo Khang ai nấy đều hết sức ngỡ ngàng.
84 Ngày hôm nay không có gì khác so với những ngày làm việc bình thường trước đây, tuy Du Thiên Dã không có ở trung tâm trồng răng nhưng Vương Hâm và Trần Lãng vẫn hoàn thành công việc đâu ra đấy.
85 Bữa lẩu này của Trần Lãng và Bao phu nhân có thể được gọi là “bữa ăn kéo dài”, có lẽ vừa ăn vừa trò chuyện nên quá trình bị kéo dài ngoài kế hoạch, cuối cùng hai người no căng, ăn đến mức không thể ních thêm thứ gì vào bụng mới lặng lẽ rời khỏi chiến trường.
86 Lúc Trần Lãng được Liễu Gia Tử đưa về đã gần nửa đêm, phòng khách tối om như mực, chẳng còn gì ngoài ánh đèn le lói phát ra từ phòng của cô và Trần Tụng.
87 Sau khi Trần Lãng rời khỏi Hạo Khang, tâm trạng của tất cả các đồng nghiệp ở đây đều không tốt, ai nấy đều bực bội ra mặt. Có người thở dài: “Biết người, biết mặt, chẳng biết lòng.
88 Nếu thời gian có thể dừng lại tại đây, vậy thì cuốn truyện “Tình yêu trồng răng” có phần mở đầu khá thú vị này chắc chắn sẽ trở thành một tấn bi kịch đáng buồn.
89 Lâm Hồ Hiên tháng 11, tuy không có hoa sen phủ đầy mặt hồ bát ngát nhưng lại có lá liễu rủ khẽ lay động trên mặt nước, hòa cùng với lá sen trong hồ, lặng lẽ hít thở dưới sắc trời chiều đang tối dần.
90 Đối với người trẻ tuổi, tình yêu có lẽ là một bài toán khó khiến người ta u mê mụ mẫm. Nhưng đối với hai ông chủ của hai phòng khám nha khoa Hạo Khang và Bác Văn thì tình yêu của thanh niên thực ra không liên quan gì đến nỗi đau, chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong cả câu chuyện lớn mà thôi.
91 Thời gian cũng như cát mịn chảy ra từ kẽ ngón tay, một khi đã trôi đi thì không thể cứu vãn được nữa. Nó sẽ không dừng lại bởi bất kỳ tình trạng hay sự cố nào, mà càng liên tục chuyển động mãi mãi không ngừng nghỉ, chuyển động đến ngày hôm nay, chỉ vào con số 21 giờ 35 phút ngày 24 tháng 12, đêm Noel.
92 Vẫn là đêm Noel đó, nhưng địa điểm được chuyển từ Bắc Kinh tới Thượng Hải. Vốn dĩ Thượng Hải trong đêm còn náo nhiệt và sôi động hơn cả Bắc Kinh. Đêm cuối tháng 12, gió heo hút buốt giá đến xương tủy nhưng không hề ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình của nam nữ thanh niên trong đêm Noel này.
93 Người gọi điện là Mavis, đó là bạn học của Trần Lãng ở HongKong. Thời gian này cô nàng được giáo sư Peter dẫn đến Thượng Hải tham dự một cuộc họp, và cũng chính là đối tượng trong cuộc hẹn thứ hai của Trần Lãng tối nay.
94 Quán bar Face tọa lạc trên mảnh đất sầm uất nhất của Thượng Hải. Do đã đặt chỗ trước nên Trần Lãng thuận lợi lấy được tấm thẻ ghi số 75 ở cửa ra vào rồi tiến thẳng vào trong quán.
95 Ai cũng từng gặp người nóng tính, nhưng chưa thấy ai lại nóng tính đến vậy. Nghe thấy câu nói kia, mọi người trong quán bar đều ồ lên, đến cả Bao Huân cũng phải ngước mắt nhìn.
96 Bao Huân và Jack nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ lạ, đặc biệt hơn, Jack còn nhìn Bao Huân và nở nụ cười hết sức mờ ám khiến Bao Huân đột nhiên thấy khó thở.
97 Cuộc sống ở Thượng Hải của Trần Lãng thực ra rất thoải mái, nếu không tính đến sự chăm sóc ân cần hơi thái quá của ông bà ngoại, sự bao bọc quá mức cẩn thận của cô dì chú bác, dĩ nhiên cũng có chút ân hận nhưng nói thực lòng, sống ở nhà ông bà ngoại thế này, cô thấy không được tự do cho lắm.
98 Vốn dĩ Trần Lãng không có nhiều đồ đạc nên vừa ký xong hợp đồng thuê nhà, cô đã lập tức dọn vào ở nhà mới. Hàng ngày chỉ cần đi một trạm tàu điện là đến chỗ làm, quãng đường từ nhà đi làm cũng như từ chỗ làm về nhà được rút ngắn đáng kể khiến quỹ thời gian của cô lập tức trở nên dư thừa kha khá.