41 Cuộc thi chính thức bắt đầu. Các tay vợt nam nữ đứng riêng thành hai nhóm. Đầu tiên là đơn nữ, các cô gái cười tươi tắn nhưng đánh cầu rất kém, trình độ bình thường của Trần Lãng mà cũng có thể lọt vào top 4.
42 Lúc này, trận đấu trên sân đã chính thức bắt đầu, đội cổ động viên trên khán đài đã chia thành hai nhóm, tuy số người không chênh lệch nhiều nhưng dĩ nhiên các cô gái trẻ ủng hộ Bao Huân nhiều hơn một chút, liên tục hò hét, có người còn vẫy tay với Trần Tụng: “Tiểu Đao, mau đến đây đi!”Trần Tụng cười ha ha vui sướng, không tiếp tục quan tâm đến cuộc đấu võ mồm với chị gái nữa, bỏ lại một câu: “Để tôi đến góp vui!” rồi xông vào đại bản doanh của đội cổ vũ cho Bao Huân.
43 Trận đấu rối loạn nhất, ồn ào và khiến người ta háo hức mong chờ nhất cuối cùng đã bắt đầu. Đại khái vì thời gian có hạn nên phần thi đấu đôi nam nữ chỉ có một trận phân định nhất nhì, dù sao thì nó cũng chỉ mang ý nghĩa là tạo không khí náo nhiệt mà thôi, không ai thực sự coi trọng nó ngoài Bao Huân – người đang nhịn cơn giận đến no bụng.
44 Chiếc Land Rover của Bao Huân cuối cùng cũng tới đích. “Trần Ký” là một cửa hàng ăn uống nhỏ bé bán đồ Tứ Xuyên gần trung tâm thành phố. Mấy nhân viên đứng trước cửa thấy Bao Huân và Vương Hâm liền tỏ vẻ quen thuộc, nhiệt tình, rõ ràng đám người Bao Huân, Vương Hâm thường xuyên ghé tới đây ăn uống, đều là khách quen từ lâu.
45
46 Khi Trần Lãng về tới nhà thì đã gần chín giờ. Vào tới cửa, cô vừa chào “Bố mẹ!” thì Vu Nhã Cầm đã hỏi: “Hai chị em con sáng nay cùng ra khỏi nhà, sao lại không về cùng nhau?”Trần Tụng đang ngồi giữa sofa, chân gác lên bàn, miệng thì gặm táo, cười khì khì với Trần Lãng: “Chị à, sau đó chị ăn cơm chưa vậy?”Trần Lãng vừa thay dép vừa gật đầu: “Ăn một chút ở nhà ăn công ty rồi.
47 Cuộc gặp gỡ của Trần Lãng và chủ nhiệm khoa răng miệng Trương Hoa muộn hơn rất nhiều ngày so với lần hẹn đầu tiên của Trần Lãng. Sắc mặt Trương Hoa có phần u ám, chị liếc xéo bộ dạng phấn chấn bừng bừng sức sống của Trần Lãng, lại quan sát thêm giỏ hoa quả còn đeo cả nơ thắt ruybăng mà Trần Lãng xách vào liền cười trêu cô: “Hai, ba năm không gặp, quả là tiến bộ không ít nhỉ?! Cũng hiểu chút ít về đạo lý đối nhân xử thế đấy!”Trần Lãng vội vàng lấy một chai nước hoa Chanel từ trong túi xách, dâng lên: “Đây là quà em tặng chị, trước khi rời khỏi Hong Kong đã đặc biệt chọn riêng cho chị!”Trương Hoa nhận lấy chai nước hoa xinh xắn rồi ngắm nghía hồi lâu, song, chị đẩy lại trước mặt Trần Lãng: “Chị đã nhiều tuổi rồi, đâu còn dùng được thứ này nữa? Nó vẫn thích hợp với những cô gái trẻ như các em hơn, tự giữ lại dùng đi!”Trần Lãng sớm hiểu rõ tính cách Trương Hoa, cô liền chu môi, đẩy chai nước hoa trở lại về phía Trương Hoa: “Chị cần gì phải khách sáo với em? Trách em về thăm chị muộn hả? Công việc nửa tháng nay bận túi bụi, bằng không em đã sớm tới thăm chị lâu rồi.
48 Ý định ban đầu của Trần Lãng là chỉ ở chơi một lúc rồi về ngay nhưng vừa nhắc tới đề tài này, Trương Hoa nào có thể tha cho Trần Lãng một cách dễ dàng, sao có thể để Trần Lãng chuồn êm như vậy, thế là chị giữ cô lại ăn cơm trưa xong mới cho về.
49 Trần Lãng vùi đầu ăn canh tôm Yum Goong kiểu Thái – một món canh có vị rất cay và chua, cô không buồn để ý tới hai người đàn ông thành đạt đang bàn luận viển vông về xác suất thành công của các phòng khám tư nhân có vốn đầu tư nước ngoài.
50 Trần Lãng càng bàng hoàng hơn. Những bậc bề trên, nhất là những trưởng bối nam giới thoạt nhìn đều là đàn ông thành đạt lại quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt như tình cảm của cô, thật là có chút dở khóc dở cười.
51 Vất vả lắm Trần Lãng mới về được đến nhà, còn chưa vào cửa đã nghe thấy trong phòng khách rộn ràng tiếng nói tiếng cười. Cô vừa bước vào thì trông thấy hai bố con Trần Lập Hải và Trần Tụng đứng giữa phòng khách đang cầm máy chơi game Nintendo Wii chơi trò Mario Tennis kinh điển.
52 Tâm trạng khi làm việc ở Hạo Khang những ngày này tốt hơn nhiều so với sự thấp thỏm ban đầu khi mới nhận chức, Trần Lãng đã thông thạo công việc như cá gặp nước.
53 Trần Lãng trằn trọc suốt đêm, tuy ban nãy cô nói năng rất hùng hồn, đầy gan dạ nhưng nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn dần. Cô nghĩ đi nghĩ lại, hồi tưởng lại toàn bộ sự việc xảy ra tối nay.
54 Đặng Vĩ và Du Thiên Dã tiễn bà Giản và con trai rời khỏi phòng, đến khi hai mẹ con đi xa, hai người mới liếc nhìn nhau. Vừa về đến phòng liền đóng chặt cửa.
55 Trần Tụng chia đầu óc mình thành hai nửa, một nửa dán mắt vào màn hình máy tính kích chuột điên cuồng, nửa còn lại thì tập trung phân tích giùm Trần Lãng: “Chị, em thấy tay ‘Sắc lặc ca’ đó không tệ, không ngờ lại ra tay bảo vệ chị nữa chứ! Có điều, chị quả là giống nhân vật trong phim Hàn, cứ bị mọi người xoay như chong chóng, tại sao phụ huynh của đứa trẻ đó một giây trước còn trách móc mà một giây sau đã tặng cờ thưởng cho chị?” Có một thời gian Trần Tụng rất thích tải các bộ phim ngắn theo kiểu “xoay vần nữ chính” của Hàn Quốc từ trên mạng về máy vi tính ngồi xem.
56 Bao Huân không vội trả lời mà thản nhiên cầm một quân cờ màu đen đặt lên bàn cờ: “Ai bảo do em làm? Em không thừa nhận!” Du Thiên Dã nhìn Bao Huân, mắt anh ánh lên một cảm xúc khó tả: “Cậu có thừa nhận hay không thừa nhận thì tôi vẫn biết nếu thực sự xảy ra một chuyện mà xác suất xảy ra của chuyện ấy vô cùng nhỏ thì tám chín phần là cậu giở trò sau lưng, chẳng hạn chuyện này!” Bao Huân làu bàu hai tiếng rồi giả bộ: “Một con người ngốc nghếch như Trần Lãng, em cũng lười giúp đỡ.
57 Trần Lãng mới ở trung tâm trồng răng được ba mươi phút, chỉ mới kịp chuyển đồ đạc từ tủ đựng quần áo trong phòng thay đồ của phòng khám số một sang đây thì Monica – nhân viên lễ tân đã gọi điện tới tìm: “Bác sĩ Trần, mời chị qua bên này một lát!” Trần Lãng ồ một tiếng, thuận miệng bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Monica thì thào: “Bao phu nhân tới, chỉ đích danh chị, muốn chị qua tẩy trắng răng cho bà ấy.
58 Tối thứ hai, Trần Lãng phải làm tăng ca theo thường lệ. Về đến nhà, trong phòng khách không bật đèn tối om, chỉ có màn hình TV sáng chập chờn, lờ mờ có thể nhìn thấy Trần Tụng đang vùi mình vào một góc trên ghế sofa.
59 Đúng là như vậy, Diệp Thần bước từ trên thuyền ra ngoài, đứng sừng sững trước mặt Du Thiên Dã và Trần Lãng, ánh mắt chị chuyển giao giữa Du Thiên Dã và Trần Lãng, khẽ mỉm cười, nói: “Nếu biết hai người cũng đến sớm thì tôi đã tới cùng hai người rồi.
60 Với sự đồng hành của Du Thiên Dã, Trần Lãng tìm cả một vòng công việc mà chẳng mảy may trong thấy bóng dáng của Trần Tụng, gọi điện vào máy điện thoại di động của nó cũng không có người bắt máy.