1 Trong giấc mơ, Trần Lãng không ngừng nhóp nhép miệng, giống như chính miệng cô đã gọi cả một bàn thức ăn toàn cao lương mỹ vị nhưng phải đợi rất rất lâu mà vẫn chưa thấy nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên.
2 Bao Huân đến giờ vẫn kiểm tra chiếc xe đạp bảo bối của mình cùng cơn giận ngút trời, chẳng biết có phải đầu óc của người phụ nữ ban nãy đã bị rơi rớt đâu đó rồi hay không mà coi đèn đỏ là đèn xanh, đột nhiên đứng sững lại ở làn đường dành cho xe đạp, còn quay lại hết nhìn phải lại nhìn trái, làm hại anh dù đã phanh gấp mà cũng chẳng kịp tránh.
3 Bao Huân rầu rĩ dắt xe đạp đến cửa phòng khám nha khoa Hạo Khang, ngẫm nghĩ hồi lâu bèn quay đầu xe đi về hướng ngược lại bởi lẽ diện tích nơi này rộng gần bốn trăm mét vuông, còn cài đặt cả một thứ “vũ khí hạt nhân” của nha khoa Hạo Khang chính là khu phẫu thuật trồng răng.
4 Trần Lãng hoàn toàn không biết mình đã làm “kẻ ngốc” suốt một buổi sáng. Sau khi rời khỏi bộ phận nhân sự, cô tự đi tìm niềm vui bằng cách dạo quanh khu vực lân cận.
5 Vương Hâm đi đến chỗ râm mát thật, chạy khỏi khu trồng răng nhanh như một cây gậy trúc, chỉ một loáng đã tới sảnh lớn khu điều trị tổng hợp của nha khoa Hạo Khang, cất tiếng chào hỏi cô gái xinh xắn đứng ở quầy lễ tân: “Monica, tra giúp anh mấy số hiệu bệnh án với, rồi sắp xếp luôn nhé.
6 Trần Lãng rầu rĩ rời khỏi nha khoa Hạo Khang, cũng chẳng có lòng dạ nào tìm Diệp Thần hỏi về những sắp xếp tiếp theo. Tuy ban đầu cô không quá chủ động, không thật tâm muốn được vào nha khoa Hạo Khang lắm nhưng việc bị mấy lời lãnh đạm của Du Thiên Dã làm ất hết lý trí thì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời từ lúc được sinh ra tới giờ của Trần Lãng.
7 Cuộc phỏng vấn hôm nay quả là kháng chiến trường kỳ, khi Trần Lãng đi qua phố lớn ngõ nhỏ trở về đến nhà thì mới nhận ra trên bàn ăn đã dọn xong bữa cơm tối nóng hổi rồi.
8 Ở đầu dây bên này, thực ra Diệp Thần vẫn đang ở công ty, thậm chí chị còn hiếu kỳ hơn cả Trần Lãng bởi đây là ngoại lệ đầu tiên của Du Thiên Dã, anh chưa bao giờ để một người mới không tiến hành theo trình tự bình thường.
9 Ở Bắc Kinh,Thâm Quyến, Thượng Hải, Quảng Châu, nha khoa Hạo Khang đều có chi nhánh của mình nhưng chỉ ở Bắc Kinh mới có sáu phòng khám, có điều trong thời gian những phòng khám này chọn địa điểm xây dựng đều đã làm không ít các cuộc điều tra, nghiên cứu, trên cơ bản chúng đều tập trung tại khu CBD phía đông hoặc công viên khoa học ở phía Bắc của Bắc Kinh.
10 Bao Huân hoàn toàn không biết kẻ “đui mù” trong lời anh vừa nói – người quyết định “trám răng” là đề bài của cuộc thi lần này chính là bố đẻ Bao Hoài Đức của mình.
11 Sắc mặt Du Thiên Dã thay đổi ngay tức thì, anh mở to mắt nhìn Đặng Vĩ: “Thật sao?”Đặng Vĩ gật đầu: “Lão Du, tôi lừa anh làm gì?” Suy nghĩ một lát bèn tiến tới gần Du Thiên Dã, khẽ nói: “Chúng ta không thể người ngoài kháo nhau rằng nha khoa Hạo Khang chúng ta bắt nạt cô bạn nhỏ, phải không nào?”Tâm trạng của Du Thiên Dã đã bình ổn lại một chút, anh không nhìn đám người đang xì xào to nhỏ bên dưới mà đánh mắt về phía Trần Lãng đứng ngoài cửa.
12 Trần Lãng về đến nhà đã là lúc nhà nhà lên đèn. Đầu tiên cô đi gặp bệnh nhân vẫn chờ để được chính miệng nói tiếng cảm ơn với mình, thậm chí còn trao đổi số điện thoại với nhau, sau đó được Diệp Thần kéo vào văn phòng dùng lời ngon ý ngọt làm công tác tư tưởng, ngoài tỏ ý áy náy chị còn đồng ý sẽ trả cho Trần Lãng mức lương và đãi ngộ hậu hĩnh hơn so với các nhân viên mới bình thường khác.
13 Trần Lãng đã thưởng thức xong rượu vang đỏ, đang đưa vào miệng món bánh đậu phụ vàng đặc sản Bắc Kinh do nhà hàng tự chế biến, không hiểu gì bèn liếc nhìn Vu Bác Văn một cái.
14 Bao Huân cũng để ý và trông thấy Trần Lãng đằng trước đang dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn mình, có điều cách ăn mặc và khí chất không giống mấy lần gặp trước.
15 Thứ Hai, sáng sớm, người đi học phải đi học, người đi làm phải đi làm, ngựa xe như nước, tấp nập ồn ào. Hôm nay Trần Lãng cố tình dậy sớm hơn nửa tiếng so với ngày thường, thậm chí còn đầu tư công sức vào việc ăn mặc của chính mình.
16 Cuối cùng cũng tới thời gian tổ chức cuộc họp buổi sáng, Đặng Vĩ dẫn Trần Lãng vào văn phòng. Chẳng bao lâu sau căn phòng ngày càng xuất hiện nhiều người, đông đúc tấp nập.
17 Ngày đầu tiên của Trần Lãng ở nha khoa Hạo Khang không tốt cho lắm. Suy cho cùng, Đặng Vĩ dù sao cũng là một vị chủ nhiệm nên rất nhiều bệnh nhân tìm đến anh, dù tất cả đều có hẹn trước nhưng vẫn bận đến tối tăm mặt mày, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn.
18 Bao Huân xách một túi Durex tiến vào trung tâm trồng răng tìm Du Thiên Dã và Vương Hâm, quả nhiên bị hai người này khinh bỉ nặng nề. Du Thiên Dã liếc qua rồi không thèm nói năng gì nữa, Vương Hâm cũng ra vẻ không chịu nổi: “Không phải nói anh đâu, nhưng đầu óc anh quả thật chẳng có ý tưởng mới mẻ gì cả, sao lại tặng huynh đệ món đồ chơi này làm quà cưới vậy?”Bao Huân cười vô tội: “Cái này có gì không tốt? Tôi bảo tặng tiền thì hai người bảo quá dung tục, tặng quà thì ai mà biết họ thiếu thứ gì, đi hỏi ‘thiên thần’ thì anh ấy lại ấp a ấp úng luôn miệng nói không cần tặng gì cả.
19 Số lần Trần Tụng nhất kiến chung tình có thể đếm trên đầu ngón tay tuy nhiên vẫn nhiều hơn năm ngón và ít hơn mười ngón. Lần nhất kiến chung tình đầu tiên đại khái là hồi lớp tám, khi đó có một chàng thiếu niên tuấn tú, biết chơi bóng rổ chuyển đến lớp, vừa hay người đó lại ngồi cạnh cô.
20 Quả nhiên Từ Hoa Linh không nói đùa, ngày thứ hai đi làm của Trần Lãng cũng chính là ngày tổng giám đốc Lưu tham gia cuộc họp giao ban mỗi sáng của phòng khám số một và trung tâm trồng răng.