21 Trần Tụng nhìn chằm chằm tờ giấy do Bao Huân đẩy tới, liên hệ với ánh mắt không mấy tốt đẹp của Bao Huân, cô nhất thời có dự cảm không tốt lành. Dự cảm này như một con sâu róm nhanh chóng bò về phía sau lưng cô, trong khoảnh khắc cô cầm tờ giấy và mở ra, nó đã trở thành sự thật – đây là hóa đơn sửa chữa xe được một cửa hàng chuyên doanh của hãng BMW đóng dấu, trên đó viết rõ ràng một con số khiến Trần Lãng không thể tin nổi: 28888.
22 Lần này đổi lại là sự kinh ngạc của Trần Lãng, tổng giám bộ phận điều trị của nha khoa Hạo Khang mà có thể chính miệng nói xin lỗi một bác sĩ nhỏ mới ra lò sao?! Lẽ nào anh xin lỗi cô vì chuyện cuộc thi lần trước?Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã mau chóng bị Trần Lãng bác bỏ.
23 Khoảnh khắc Trần Lãng thấy Bao Huân xuất hiện bằng thân phận của tổng giám bộ phận thị trường, não bộ cô lập tức ngưng trệ tối thiểu là ba mươi giây. Vẫn chưa hoàn hồn từ cơn kinh hãi thì chợt nghe thấy hai cô gái trẻ ngồi bên phải mình xì xào bàn tán: “Nghe nói tổng giám bộ phận thị trường Bao Huân đó là con trai của tổng giám đốc Bao Hoài Đức!”“Có thể lắm, cô xem, họ đều mang họ Bao mà!”“Bề ngoài cũng có điểm tương tự.
24 Ngày thứ hai sau ngày kết thúc đợt huấn luyện, một lần nữa Trần Lãng trở lại đi làm tại phòng khám số một của nha khoa Hạo Khang. Lúc cô đến văn phòng của Đặng Vĩ để báo danh thì trông thấy Đường Uyển đang đứng phía sau Đặng Vĩ, người mới được phân đến làm việc tại phòng khám số một.
25 Lúc Đặng Vĩ gọi điện cho nhân viên lễ tân Monica và bảo cô nàng gọi Trần Lãng đến trung tâm trồng răng thì Trần Lãng đang đóng kín cửa phòng, an ủi Đưởng Uyển buồn rười rượi: “Đừng khó chịu, năm đó lúc tôi mới tốt nghiệp cũng bị chị chủ nhiệm cũ mắng ất hết cả thể diện, sau này sẽ khá hơn thôi.
26 Mãi đến lúc trở về văn phòng của mình, Trần Lãng vẫn có chút khó hiểu, nghĩ bụng: Sắc mặt Du Thiên Dã cứ thay đổi liên tục, sáng nắng chiều mưa như vậy thật khó mà đoán trước được, sau này cộng tác làm việc với nhau cũng chẳng dễ dàng.
27 Đã nửa ngày nay Bao Huân chưa được nghỉ ngơi một cách tử tế, kết quả của việc mệt mỏi quá sức chịu đựng chính là chiếc răng khôn ở hàm dưới phía bên trái bắt đầu nhức nhối, vì vậy anh chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc cố để đầu óc mình tập trung suy nghĩ những chuyện khác, hòng quên đi cơn đau.
28 Trần Tụng bước lên chiếc Land Rover của Bao Huân. Vì được ngồi ngay bên cạnh anh nên niềm phấn khởi khác hẳn so với khi ngồi hàng ghế sau vào lần đầu tiên nhưng cô vẫn im lặng, chờ đợi một cách rất có phép tắc.
29 Lúc đó, Trần Lãng không hề biết rằng đang có người đang suy đoán bản thân mình bằng lối suy nghĩ cực kỳ độc ác và đen tối. Cô đang ngồi cùng hai người già, đang ngồi trên sofa ở một góc phòng uống trà.
30 Sáng hôm sau, vừa tới phòng khám Trần Lãng đã được Đặng Vĩ vẫy tay gọi tới: “Bác sĩ Trần, nghe nói chiều qua cô thể hiện rất xuất sắc!”Trần Lãng bẽn lẽn nở nụ cười, mặc dù là do Đặng Vĩ nói nhưng cô lại có cảm giác như đích thân Du Thiên Dã khen ngợi mình vậy, không hiểu sao bỗng dưng thấy vui vẻ.
31 Trần Lãng đang kiểm tra hồ sơ bệnh án cuối cùng thì nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ, cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên liền đứng dậy rời khỏi phòng, đi tới đại sảnh khu vực hậu chẩn[1] ngó ra ngoài, quả nhiên có một người đàn ông cao to đứng bên ngoài cửa kính, đó chính là Bao Huân - anh chàng khiến Trần Lãng thường xuyên rơi vào tình trạng nhức đầu.
32 Bao Huân nghĩ như vậy và cũng làm như vậy. Tối đó, sau khi trở về căn nhà nhỏ của mình, anh có cảm giác tác dụng của thuốc mê dần tan biến, nhưng vẫn chưa thấy đau đớn gì, anh đứng trước bức tường thủy tinh với bộ dạng chồng chất suy nghĩ, cho rùa biển ăn mực, Bao Huân thấy chú đồi mồi thờ ơ nằm dưới đáy bể, coi như không nhìn thấy những con mực anh ném xuống, dáng vẻ rất mất tự nhiên thì không khỏi khẽ giọng nói: “Lão Mạo, có phải mày cũng thấy không khỏe không?”Lão Mạo chớp mắt vẫn co mình trong mai rùa không nhúc nhích.
33 Vốn dĩ Đặng Vĩ chỉ giới thiệu một cách qua loa đại khái, anh cũng không suy nghĩ nhiều nhưng lúc Trần Lãng gật đầu mỉm cười chào hỏi mọi người thì trông cô có vẻ hơi buồn phiền, anh liền nói với Chân Nhất Nặc: “Bác sĩ Chân, bác sĩ Trần của chúng tôi trước kia cũng công tác ở bệnh viện của các anh, có quen nhau chứ?”Trần Lãng tỏ ra vô cùng mất tự nhiên, nét mặt lập tức trở nên trắng bệch, cứng ngắc; còn Chân Nhất Nặc thì ngược lại, anh ta cởi mở, phóng khoáng bảo: “Dĩ nhiên có quen nhau! Trước đây chúng tôi không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn học.
34 Chân Nhất Nặc tiến thêm hai bước, đặt tay lên vai Trần Lãng, thở dài: “Em còn giận anh vì chuyện ba năm trước sao? Lãng Lãng, hồi đó anh thật sự bất đắc dĩ!”Trần Lãng không cảm nhận được đúng lúc này, thang máy giữa sảnh lớn, Đặng Vĩ và Du Thiên Dã bước ra ngoài.
35 Lúc ra về, Du Thiên Dã kiếm cớ buổi trưa còn bận việc riêng nên vừa bước lên chiếc Passat là lái đi luôn, bỏ lại Đặng Vĩ cười khổ với Bao Huân: “Hầy, em trai, cho anh quá giang nhờ xe em về nhé?”Tầm nhìn của Bao Huân vẫn đuổi theo làn khói xám xịt tỏa ra từ ống bô chiếc Passat của Du Thiên Dã, lẩm bẩm: “Lão Đại lại tới kỳ sinh lý rồi!”Đặng Vĩ bị ba chữ “kỳ sinh lý” làm toàn thân nổi da gà nhưng vẫn bước tới vỗ vai Bao Huân: “Vì vậy, chúng ta thân là huynh đệ, lúc này phải rộng lượng hơn một chút!”Bao Huân nhún vai vờ vô tội: “Dĩ nhiên rồi.
36 Dĩ nhiên Trần Lãng không thể ngờ rằng có người đang nhắc đến mình, cô tranh thủ thời gian nghỉ trưa dạy Đường Uyển cách xem phim chụp X-quang: “Những loại hình ảnh tiêu xương dạng này nói chung xương đều tiêu biến theo chiều ngang và dọc, hoặc cả hai, cô cần chẩn đoán ở mức độ cao hơn là có chấn thương khớp cắn.
37 Sự xuất hiện của Du Thiên Dã khiến tất cả mọi người cười mãi, dĩ nhiên, trừ Bao Huân. Bao Huân ngượng nghịu nhìn lão Du tiến gần từng bước, dù sao thời lời đã nói ra cũng như bát nước đổ đi, câu nói “Bát nước đã hắt đi khó mà lấy lại” của cổ nhân quả là chân lý.
38 Trần Lãng hơi sững người, thấy Vu Bác Văn ôm cặp chuẩn bị bước ra ngoài cô bèn nói một mạch như súng liên thanh: “Lúc sinh con, mẹ bị khó sinh, xuất huyết nhiều.
39 Cuối cùng chiếc xe cũng chở họ tới nghĩa trang công cộng Phúc Điền. Vu Bác Văn vừa xuất hiện thì lập tức có nhân viên ra đón với vẻ vô cùng thân thiện.
40 Sân cầu lông lần này “Oai phong” thuê để phục vụ các trận đấu nằm gần Trung Quan Thôn. Trong sảnh lớn có mười hai sân cầu lông, bắt đầu mở cửa từ mười giờ sáng, đóng cửa vào năm giờ chiều đều được “Oai phong” thuê hết.