61 Lưu thẩm nghe những lời này của Liễu thẩm, lai suy nghĩ thấy quả đúng là vậy. Tính khí của nha đầu Nhược Vi này không phải như vậy, như thế nào mà mình lại có những suy nghĩ không nên này.
62 Theo phong trào, người người cũng nối đuôi đi vào. Có người thứ nhất ăn con cua (làm liều mà được lợi) thì phía sau cũng không thiếu được. Mọi người vào cửa hàng thấy phong cách bên trong cùng với cái mà họ từng nhìn thấy không giống nhau, thoạt nhìn rất mới mẻ.
63 Buổi tối hôm đó khi về đến nhà, tất cả mọi người đều mệt mỏi, nhưng lại rất vui vẻ. Điều này cho thấy sự nghiệp của Nhược Vi rất thành công. Nhiều năm về sau, cửa tiệm này chính là cột mốc, là trung tâm, nhờ đó mà mở thêm nhiều chi nhánh khắp nơi trên cả nước.
64 Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, mấy ngày nay Nhược Vi có thể nói là buôn bán lời làm cho đầy bốn cái bồn. . . mệt nhọc đi qua còn dư lại chỉ có vui vẻ.
65 Nhược Vi ở dưới ánh mắt cung kính chậm rãi vào viện, sân nhà Hiên Viên Hạo cùng nhà Nhược Vi cũng na ná như nhau, Nhược Vi hồi tưởng lại sự kinh ngạc của mình và hai Bánh bao nhỏ khi lần đầu tiên tới nhà của Hiên Viên Hạo.
66 Hai người vui vẻ dùng qua bữa ăn tối. Sau bữa ăn tối lại nói chút chuyện, đến gần khi trời tối thì Hiên Viên Hạo đưa Nhược Vi về nhà. Giống như lúc cùng tới với Nhược Vi, hai người đều đi vô cùng chậm, rất nhàn nhã.
67 Sáng sớm hôm sau, so với thường ngày thì Nhược Vi còn phải sớm hơn một chút, bởi vì hôm nay Nhược Vi tính toán muốn đi trấn trên xem qua một chút tình trạng trang hoàng thiết bị cho cửa hàng.
68 Edit: LinhnhadauNửa tháng, với những ánh mắt mong đợi, cuối cùng Nhược Vi cũng đã lắp xong các thiết bị cho cửa hàng. Hiện tại, tiệm này so với nửa tháng trước có khác biệt, tràn đầy phong cách hiện đại, Nhược Vi đi trong căn phòng mình đã thiết kế, cảm nhận được cảm giác thân thiết đã rất lâu rồi không có cảm nhận được loại cảm giác này.
69 Vi các sửa xong rồi, chỉ cần chuẩn bị xong, có thể khai trương được rồi, Nhược Vi tìm người nhìn ngày tốt, mặc dù nội tâm của nàng rất khinh thường những việc mê tính này, nhưng là, nếu nàng sống ở thời đại này, tốt hơn là theo trào lưu, quá lập dị cũng không thấy là chuyện tốt gì.
70 Lần khai trương này không giống như lần trước, lần này tiệm của Nhược Vi đã có danh tiếng, có khách hàng, còn có hậu phương vững chắc. Nên bây giờ chỉ cần sắp xếp người là xong.
71 Kể từ Nhược Vi nhờ Quái lão đầu giúp một tay thì ông ta rất bận. Vì thưởng cho ông ta một chút, Nhược Vi tự tay nóng mấy món ăn ông ta thích. Mấy ngày sau, Quái lão đầu nói với Nhược Vi là ông ta đã nắm rõ hết tình hình của ngọn núi.
72 Nhược Vi càng đi vào trong thì càng cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng nàng tin Quái lão đầu sẽ không hại mình. Càng đi vào trong, ánh sáng càng mạnh hơn, Nhược Vi nghĩ thầm không biết có khi nào cái động này có lối ra không?Quái lão đầu thấy vẻ mặt thận trọng của Nhược Vi nhưng tiểu nha đầu này vẫn đi theo ông thì cảm thấy rất hài lòng.
73 “Nha đầu, không phải chính ngươi cũng cảm thấy có cái gì đó khác trước sao?”Nhược Vi đem cảm nhận của mình nói ra, sau khi xác định là mình không bỏ qua điều gì thì mới gật đầu một cái nhìn Quái lão đầu.
74 Nhược Vi nghĩ tới một nơi tuyệt cời như vậy lại thuộc quyền sở hữu của mình thì cảm thấy rất vui vẻ. Bây giờ nàng đang bắt đầu ảo tưởng xem nên biến đổi nơi đó như thế nào.
75 Sau khi hiểu đại khái tình huống của sơn cốc, Nhược Vi theo Quái lão đầu xuống núi. Trước khi đi, nàng che giấu cửa động rất kỹ. Về đến nhà thì thời gian đã không còn sớm, Liễu thẩm nói cho Nhược Vi biết là ban ngày Hiên Viên Hạo tới tìm nàng.
76 Hôm nay đã là ngày thứ sáu sau khi Quái lão đầu ra ngoài tìm người. Nhược Vi nằm ở trên ghế dựa suy nghĩ không biết hai ngày nữa Quái lão đầu có trở lại hay không.
77 Quái lão đầu trực tiếp dẫn người lên núi, cũng không đi qua thôn xóm, bởi vì sợ bị người phát hiện. Quái lão đầu là người không hãi sợ bất cứ chuyện gì, nhưng lại toàn tâm toàn ý vì Nhược Vi suy nghĩ.
78 Sau khi đem những đứa bé kia dàn xếp ttót, Quái lão đầu bố trí trận pháp ở những nơi cần thiết, như vậy giữ bí mật cái sơn cốc này tính trên căn bản đã là 100%.
79 Thời gian lúc này đã là ba tháng sau, Nhược Vi ngồi ở trong phòng, nghe âm thanh gió lạnh từ bên ngoài phòng đánh vào, nhất thời toàn thân có loại cảm giác lạnh râm ran, Nhược Vi không sợ trời không sợ đất chỉ sợ quá nóng hoặc quá lạnh.
80 Nhược Vi đứng ở trước cửa, hai mắt nhắm nghiền, chỉ sợ mở cửa lại nhìn thấy hình ảnh không tốt. Sau khi tận lực bình ổn tâm trạng sợ hãi, Nhược Vi lấy dũng khí mở cửa phòng ra.