61 Nếu anh không nhận ra Mạc Dương chính là Mai Tân, nếu anh không canh chừng ở bên ngoài, sự việc sẽ đi đến đâu, Thẩm Mạc thực sự không dám tưởng tượng tiếp.
62 Giang Tiểu Tư lại về học ở đại học T một lần nữa, hớn hở như trúng xổ số giải đặc biệt, nét mặt tỏa sáng, sức sống tràn trề. Trong tiết học, cô không ngừng nháy mắt, chu miệng hôn gió, làm mặt ngáo ộp với Thẩm Mạc, kết quả là ai kia chẳng thèm quan tâm.
63 Ở một thị trấn cổ phía Nam, người ta vừa khai quật được một lượng lớn di vật, Thẩm Mạc muốn đi tới đó một thời gian, vì không yên lòng nên mang theo cả Giang Tiểu Tư.
64 Ngày hôm sau, do tối qua Giang Tiểu Tư uống chút rượu nên ngủ rất say, Thẩm Mạc thấy thế cũng không đánh thức cô nữa, đi ra ngoài một mình. Lúc Giang Tiểu Tư tỉnh lại đã là giữa trưa, cô thấy trên bàn để lại tờ giấy nhắn rằng cô không cần đến, đi ăn một chút gì đó rồi hãy đi dạo xung quanh.
65 “Ha ha, Thẩm Mạc, thân là đạo sĩ, người yêu lại là cương thi ư? Thú vị lắm, chúng ta cứ từ từ chơi tiếp thôi…. . ”Tiếng cười nói của Mai Tân ngày một xa dần, Ngư Thủy Tâm vừa sợ vừa tức, toàn thân nổi đầy da gà.
66 Giang Tiểu Tư tỉnh lại, đôi mắt mở to có thể xuyên qua cây cối mà nhìn ngắm bầu trời đầy sao. Gió đêm thật lạnh lùa vào cô, thật lạnh. Quần áo đã rách tả tơi, cô nằm trên bãi cỏ, bốn bề đều rất yên lặng, không một bóng người, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang vọng lại.
67 “Tiểu Tư…. ” Giọng nói Giang Lưu mang theo chút nghẹn ngào, anh giơ tay lau đi nước mắt cùng máu trên mặt cô, rồi cẩn thận bế cô vào lòng, giống như đang nhặt từng mảnh vỡ đồ sứ vậy.
68 Sức khỏe của Giang Tiểu Tư dần ổn định lại, nhưng vẫn chưa thể xuống giường đi lại được. Thẩm Mạc chưa từng tới thăm cô, cũng không hề gọi điện hay gửi tin nhắn đến.
69 Ánh chiều tà nhuộm hồng đường chân trời, những tia sáng phản chiếu trên mặt hồ, tỏa sáng lấp lánh, thật giống như một đám lửa lớn. Khi Thẩm Khấu Đan tìm thấy Giang Tiểu Tư, cô đang nằm trên bãi cỏ ven bờ, trông như đã mất đi sinh mệnh.
70 Năm năm sau, trên tàu điện ngầm. Tiểu Mập nhìn chị ngồi ở đối diện mà chảy nước miếng, một tay của chị ấy đang cầm một cây kẹo mút có hình Sói Xám, tay còn lại cầm di động, vừa liếm kẹo vừa gửi tin nhắn.
71 Khi về tới nhà đã là ba giờ sáng. “Mệt không?” Thẩm Mạc thuận miệng hỏi, sau đó mới nhớ ra, dù Giang Tiểu Tư có trả lời anh cũng không nghe được. “Không cần nhắn tin lại, em đi tắm rửa trước đi.
72 Hôm nay là ngày tổ chức tiệc sinh nhật của Lí Nguyệt Y, nhưng Giang Tiểu Tư còn đang đi công tác cùng Thẩm Mạc, không thể về ngay. Đáng lẽ Giang Tiểu Tư chỉ định gọi điện thoại cho Lí Nguyệt Y để chúc mừng thôi, không ngờ Thẩm Mạc lại hoãn lại mọi công việc đưa cô về sớm.
73 “Này, đừng nhúc nhích. ” Yến Lam đột nhiên nghiêng người tới gần anh, mùi nước hoa nhàn nhạt tỏa ra, theo động tác xoay người, hương thơm quyến rũ khi gần khi xa.
74 Giang Tiểu Tư thấy A Âm đi mãi mà chưa về, lòng bắt đầu nhen nhóm lên dự cảm không tốt. Có lẽ bên Thoát Cốt Hương đã xảy ra chuyện gì rồi, cô thật hối hận vì không giữ hạt châu lại trong người.
75 Tất cả xảy đến quá đột ngột. Giang Lưu cảm thấy vạn vật xung quanh đều chết lặng, anh từ từ tới trước thi thể Giang Tiểu Tư. “Hài tử ngốc, không có con, con bảo ba làm thế nào để sống sót đây?”Anh run rẩy lấy hai hạt châu ra khỏi lòng mình, đó là của anh và Giang Tiểu Tư.
76 Thẩm Mạc đi vào không gian hỗn độn, không ăn không ngủ, trải qua không biết bao nhiêu năm. Những ký ức thời thơ ấu trong anh dần phai nhạt, đau đớn phẫn nộ khi bị diệt môn dần phai nhạt, thù hận với Mai Tân cũng dần phai nhạt, ngay cả nỗi đau khắc cốt ghi tâm khi Giang Tiểu Tư chết đi, anh cũng dần quên đi.