21 Nhìn cử chỉ thẹn thùng của tiểu cương thi này, Thẩm Khấu Đan đánh mắt trêu trọc, đứng một bên phe phẩy quạt khẽ cười. Thấy vậy, mặt Vũ Thần càng đỏ hơn, dường như hận không thể đem đầu mình nhét vào trong bánh bao cho rồi.
22 Giang Tiểu Tư rụt cổ, đột nhiên cảm thấy thật lạnh, bèn nghiêng đầu nhìn mặt kính cửa sổ của văn phòng có bị kết thành băng không. Cả người Thẩm Mạc dường như đang phóng ra những tia bức xạ hạt nhân, trong vòng năm thước có thể làm cây cỏ chết héo.
23 Khi học lớp của Thẩm Mạc, Giang Tiểu Tư ngồi giữa đám người đông nghìn nghịt giữa hội trường, vóc dáng thật bé nhỏ. Nhà trường cử trợ lý giúp anh làm giáo trình điện tử.
24 Thẩm Mạc thấy hòa thượng thì nhíu mày, không tự chủ được buông tay. Mất đi sự nâng đỡ, bánh xe lại tiếp tục trượt, Giang Tiểu Tư a một tiếng, lại ngã ngồi xuống đất, nhăn nhó xoa mông.
25 Giang Tiểu Tư theo Thẩm Mạc vào nhà, sau đó đi vào thư phòng làm việc. “Giáo sư, em giúp thầy được không?”Nhìn cô xoa xoa hai tay vẻ nóng lòng muốn thử, thật ngạc nhiên là Thẩm Mạc không hề cự tuyệt.
26 Sắp tới lễ Noel, cuối cùng Địch Phàm cũng cố lấy hết dũng khí gọi điện cho Giang Tiểu Tư. “Tiểu Tư…. ”“Tiểu Địch, lâu rồi không gặp. Anh về nhà sao?”“Ừ, về nhà ăn tết.
27 Khi chiếc áo khoác được cởi ra, ánh sáng chiếu vào, Giang Tiểu Tư có cảm giác như mình đang đi thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, cảm giác tiếp theo là đã tới thiên đường rồi.
28 Giang Tiểu Tư chạy đến thư viện, quả nhiên đã thấy Trương Kì ngồi ở chỗ cũ ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ. Cô nhảy chồm tới như con mèo nhỏ, dọa anh giật mình.
29 Thẩm Khấu Đan cởi cúc áo, cẩn thận kéo cổ áo xuống để lộ ra vai phải, trên đó hiện lên năm dấu móng tay thật rõ ràng, da thịt đều rách ra. Giang Lưu nhíu mày, miệng vết thương có thi độc (một loại độc hình thành trong xác chết thối rữa), hơn nữa độc tính khá mạnh, may mà không rơi vị trí quan trọng.
30 “Tất cả những người mất tích đều nhóm máu B?” Giang Tiểu Tư nghe Tiểu Đường kể lại tình tiết vụ án xong, mở to mắt kinh ngạc. Tiểu Đường gật đầu, nghĩ mãi cũng không hiểu điểm này.
31 Thẩm Mạc ngồi ở sảnh chờ của sân bay, lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, anh nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, dường như luôn cảm thấy trong mưa gió thổi tới lo lắng.
32 Không khí lại trở nên yên tĩnh như trước, Tiểu Đường ôm hai tay, hai mắt ngấn lệ. “Vì sao lần nào người bị thương cũng là tôi?”Lâm Cường lạnh lùng lườm cậu ta một cái: “Ai bảo cậu yếu nhất.
33 Hai vai Thẩm Mạc chợt trở nên cứng ngắc, trong nháy mắt, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Mọi người cũng cảm thấy thật sợ hãi nhìn quanh bốn phía, nhưng không hề thấy người nào.
34 Máy bay từ từ chuyển động, Tiểu Đường quay đầu nhìn phía trước, toàn bộ vách núi như gặp phải động đất, bắt đầu sụp đổ, cậu vừa hoảng hồn vỗ ngực vừa thu thang dây lên.
35 Không khí hết sức mỏng manh, giống như vẫn còn lưu lại mùi thuốc súng từ cơn giận dữ của Giang Tiểu Tư. Ngực Thẩm Mạc dường như bị một tảng đá khổng lồ đè nén, ngay cả sức để ho khan cũng không có.
36 Không phải Giang Lưu chưa từng rơi xuống từ trên cao lần nào, nhưng lần này đặc biệt hơn. Những tảng đá lớn, quan tài, binh khí, rương châu báu và những đồ vật không biết tên khác rơi xuống như mưa từ phía trên, quan trọng nhất là còn rơi xuống thêm một cô nương như hoa.
37 Đã hai ngày liền Thẩm Mạc không ra khỏi cửa, đương nhiên hôm nay lại càng không muốn ra ngoài. Loại mực Giang Tiểu Tư dùng để đóng dấu trông thì đơn giản, nhưng nếu không biết trình tự phối chế thì không thể chế tác ra loại thuốc tẩy sạch được, anh đã hoàn toàn bó tay.
38 “Giáo sư, thầy vẫn còn giận sao?”“Không hề. ” Thẩm Mạc lập tức phủ nhận, anh còn lâu mới tức giận chỉ vì một con nhóc cưỡng hôn, có phải là đàn bà con gái đâu.
39 Khu Thiên Giang không được phồn hoa như khu Vạn Hà, nằm ở ngoại ô thành phố. Bởi vì hơi tắc đường, đã qua được hai giờ đồng hồ mà họ vẫn bị kẹt trên đường.
40 Tân nương đầu phủ hỉ khăn, dáng người uyển chuyển, bước chân nhẹ nhàng. Chú rể trắng trẻo thanh tú, mặt mày như họa. Người ngoài nhìn vào đều cảm thán hai người này là một đôi trời sinh.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50