41 “Đợi đã. ”Nghe Lục Lâm nói mai sẽ cử hành hôn lễ, cằm Giang Tiểu Tư suýt rơi xuống đất, mặt cũng không rõ là buồn hay vui nữa. Mặc dù cô rất muốn được ở bên Thẩm Mạc, nhưng không thích bị ép buộc như vậy.
42 Mấy người Thẩm Mạc, Lâm Cường …thì vẫn ở trong khách sạn Kim Hồ, riêng Giang Tiểu Tư thì bị giữ làm con tin, nhốt trong nhà của Lục Lâm. Lục Lâm không biết rõ thân phận của bọn Thẩm Mạc, cũng chẳng có hứng thú quan tâm, mục đích của hắn chỉ là tìm mấy người tới đây để thành thân mà thôi.
43 "Giang Lưu, ta không muốn bị gả cho tên tiểu bạch kiểm kia đâu, huynh dẫn ta đi đi, chúng ta cùng nhau bỏ trốn thôi. ” Khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt vì thở gấp mà ửng hồng, bàn tay kia không thèm quan tâm đến lễ nghi, cứ nắm tay anh không chịu buông ra.
44 Diệc Hưu đứng lặng nhìn bóng Diệu Yên xa dần, chậm rãi nhíu mày, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh phẳng lặng giờ phút này bỗng trở nên thâm sâu khó lường, luồng khí thế cuồn cuộn như muốn nuốt trôi vạn vật quanh thân ông giờ đã ngưng tụ một đường mỏng dồn vào giữa mi tâm.
45 “Thôi học?” Thẩm Mạc sửng sốt, anh không ngờ Giang Tiểu Tư lại muốn thôi học, là vì những gì anh nói hôm qua sao? Bởi vì anh không muốn làm giáo sư của cô nữa, hay vì anh từ chối?“Cô ấy mới nhập học chưa được một năm, sao lại từ bỏ dễ dàng như vậy.
46 Giang Lưu chuyển quyền sở hữu Thoát Cốt Hương cho Diệu Yên, bắt đầu đóng gói hành lý từ vài ngày nay. Chuyển nhà cũng nhiều lần, đã sớm quen với việc chia ly, anh cũng không cảm thấy có gì quá khó khăn, cũng không ôm nhiều chờ mong về cuộc sống ở nơi mới.
47 Lục Tiểu Văn tới nhà Tiểu Đường nhưng không thấy ai ở đó, lòng càng khó chịu, chẳng lẽ Hành Chi đang ở cùng cô gái kia?Trời đã tối, một thiếu nữ chỉ mặc áo choàng tắm đi ngoài đường, rất nhanh sẽ gặp những người đàn ông có ý xấu tới bắt chuyện.
48 Trong khoảnh khắc ấy, Lục Tiểu Văn đau đớn gào thét trong thân thể Giang Tiểu Tư, cô ả không rõ vì sao ý thức và sức lực của Giang Tiểu Tư lại bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy, dường như muốn đè bẹp cô, hơn nữa, lúc này đang bị bùa của Thẩm Mạc giam giữ, không thể nào thoát thân nổi.
49 Buổi chiều trời trong nắng ấm, sau vài lần nói sai, vài lần lơ đãng ngẩn người, Thẩm Mạc nổi giận đùng đùng tuyên bố chấm dứt sớm tiết học của chương trình đại học năm ba.
50 Lại tới đêm Giáng Sinh, tuyết vẫn rơi nhiều như lúc trước, trắng xóa như cơn mưa đầy lông ngỗng. Mới gần tới 7 giờ chiều mà sắc trời hầu như đã tối đen, Giang Tiểu Tư tạm biệt bạn học, chạy thật nhanh ra khỏi viện bảo tàng thành phố.
51 Hôm nay chỉ có một mình Giang Tiểu Tư ở tiệm, chẳng mấy khi có dịp thả lỏng đầu óc như thế này, cô vui vẻ ngồi sau quầy nặn búp bê sứ. Hai năm nay, mỗi khi rảnh rỗi cô đều dành thời gian để hoàn thiện một bộ mô hình gồm đầy đủ bàn ghế, bộ tách trà, bình phong, sau đó đặt vào đó những hình nhân nhỏ bằng sứ giống như ba ba, Thẩm Mạc, Thẩm Khấu Đan, Tiểu Đường….
52 Giang Tiểu Tư rất bận rộn, cho nên có rất ít thời gian để tu luyện, nhưng dù sao cũng có chút ít pháp lực, cô quyết định tự bắt tiểu quỷ kia về. Vì vậy ban đêm, nhân dịp Giang Lưu đi ra ngoài làm việc, cô cũng không ngủ mà đi bộ quanh Bách Lý Nhai, tìm vài chỗ quen biết, nhờ họ lúc nào thấy tiểu quỷ kia xuất hiện thì truyền tin cho cô.
53 Ngư Thủy Tâm vừa ăn cơm tiếp vừa cười tủm tỉm: “Học sinh này của anh thật thú vị. ”Thẩm Mạc không đáp, chỉ chọn thêm vài miếng thịt nạc gắp vào bát của cô, Ngư Thủy Tâm thật không hổ danh là động vật ăn thịt, tất cả mấy thứ như hành, ớt, hạt tiêu đều bị cô gạt ra hết.
54 Giang Tiểu Tư và Giang Lưu đi theo bọn Lâm Cường tới hiện trường vụ án. Tô Bích và Phó Vân Khai ở một căn hộ cao cấp trong khu biệt thự xa hoa phía tây thành phố.
55 Chẳng mất bao lâu đã có kết quả vụ án, còn chưa tới ba ngày. Không ngoài dự đoán của Thẩm Mạc, những kẻ được gọi là “cướp đường” đó vì không giết được người nên không nhận được tiền, lúc đầu chúng còn không tin, tưởng chủ mưu định quỵt nợ, nhưng sau đó xem tin tức mới biết, đúng là người kia còn sống.
56 Cho dù Phó Vân Khai có hối hận thế nào đi chăng nữa, sự việc cũng đã xảy ra. Đoàn người ra khỏi bệnh viện, Tiểu Đường tò mò hỏi Thẩm Mạc: “Giáo sư Thẩm, sao anh lại khẳng định lần này Tô Bích chết đuối không phải do Tô Hồng hại chết mà là Phó Vân Khai?”Thẩm Mạc liếc nhìn Giang Tiểu Tư, hình như cảm xúc của cô hôm nay rất sa sút, vì cảm thấy áy náy đối với cái chết của Tô Bích sao?“Tôi chỉ suy luận theo lẽ thường thôi, Phó Vân Khai đang là kẻ tình nghi lớn nhất, không có nhân chứng hay lời khai nào khác, với một người bình thường, khi người thân thiết nhất bị hại chết, ngoại trừ cảm giác bi thương, tất nhiên phải có cả oán giận nữa, ít ra phải giống như Tô Hồng, muốn chúng ta nhanh chóng tìm ra hung thủ mới là bình thường.
57 Trần Tự Như là một người đàn ông vô cùng bình thường, vô cùng mờ nhạt, không cao không thấp, không gầy không béo, không trắng không đen, lông mi luôn rũ xuống, trông chẳng có tí tinh thần nào.
58 Ba ngày rồi Giang Tiểu Tư không tới lớp, chỉ ở nhà ngoan ngoãn trông tiệm, hoặc đưa Tiểu Quỷ tới Bách Lý Nhai chơi. Từ trước tới giờ, cô vẫn không phải là người có thể vì tình yêu mà không màng sống chết.
59 (di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới)Sở dĩ Giang Tiểu Tư ngắt điện thoại của Thẩm Mạc mà không hề do dự là bởi vì từ trước tới giờ, Thẩm Mạc chưa từng gọi điện thoại cho cô, cũng giống như việc thực ra anh ấy chưa từng nhắn tin cho cô, chưa từng thích cô vậy.
60 Bên ngoài, một tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời đêm, chiếu sáng cả trời đất, rõ như ban ngày. Thẩm Mạc biết hôm nay cả Giang Tiểu Tư và Mạc Dương đều ở lại tiệm, không về nhà, không dám lơ là một chút nào, luôn canh chừng ở phía ngoài.