1 Hơn hai mươi năm qua vùng Ngô Châu vẫn luôn rối loạn, quan lớn mà hoàng thượng phái tới quản lý Ngô Châu nếu không phải bị người cướp giữa đường, thì cũng là tới chỗ này chưa tới hai năm đã bệnh chết, tóm lại không có chuyện gì tốt.
2 Vốn Hoắc gia là gia đình giàu có ở kinh thành, các thế hệ đều là thương nhân, nghe nói lúc đầu cửa hàng nhà hắn là cả một dãy phố ở kinh thành. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng trời không cho người toại nguyện, công tử Hoắc gia được sinh ra nhưng yếu ớt nhiều bệnh, mới một tuổi đã trải qua mấy chứng bệnh, khó khăn lắm mới cố gắng được đến ba tuổi, rồi lại dính vào bệnh hiểm nghèo.
3
Hoắc Dần trở lại, mang theo chiếu thư của hoàng đế, làm Tri phủ Ngô Châu, theo chức vị lúc trước hắn làm ở kinh thành để tính, là xuống cấp. lê quý đôn
Nếu không phải là đồng liêu trong triều biết hắn tự nguyện hồi hương, thì phần lớn sẽ cho rằng hắn phạm vào chuyện gì.
4 Ngô Châu là địa phương núi bao quanh, chỉ có chỗ ở của Tri phủ là bên ngoài thành trì, còn phân phối mỗi huyện, một thành nhỏ là một huyện, bên trong tòa thành lớn là xác nhập các huyện lại với nhau.
5
Hoắc Dần trêu chọc Thẩm Miểu đủ rồi, vì vậy thu lại nụ cười hỏi nàng: "Như thế nào hả?"
Thẩm Miểu nhíu mày nhìn về phía hắn: "Chẳng lẽ ta còn đường khác để đi ư?"
Hoắc Dần nâng tay chống cằm, giống như nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại thận trọng trả lời nàng: "Không có.
6
Chỉ trong thời gian một đêm ngắn ngủi đã có lời đồn truyền ra trong cả thành.
Nói rằng không biết từ đâu tới một đôi phu thê, rất giàu có, công tử kia ra tay rất hào phóng, lúc ở Bách Yến lâu gọi một bàn thức ăn nhưng không đụng đến, cũng bởi vì phu nhân không hợp khẩu vị nên đã trả tiền rồi đi ngay.
7
Trong miếu Nguyệt Lão không ít tín đồ nam nữ, cũng không biết là cầu xin sâm gì, đều đi đến nơi giải xâm để giải sâm.
Thẩm Miểu dạo một vòng trước cửa miếu Nguyệt Lão, rất nhàm chán đứng ở một bên sờ hoa cỏ, nhìn về phía cách đó không xa năm người nam nhân cao lớn trên tay cầm lụa đỏ vô cùng cố chấp với chuyện cầu nguyện, một hơi viết rất nhiều tấm lụa.
8 Hoắc Dần mới để lộ tin tức trừ phiến loạn với Lý Thủ Tài không bao lâu, đã cho người trong phủ nha Tri phủ dán bảng cáo thị ở bên ngoài, triệu tập dân binh, cùng nhau trừ phiến loạn.
9
Trong vườn đào, Lý phu nhân hái một đóa hoa đào cài ở trên tóc Thẩm Miểu, cười híp mắt nhìn nàng, trái lại rất dịu dàng: "Rất đẹp. " lê quý đôn
Thẩm Miểu còn chưa kịp nói chuyện, Lý phu nhân đã lên tiếng trước: "Đúng rồi, lần trước cũng không kịp hỏi, nhà muội buôn bán gì vậy? Ra cửa đều có thớt ngựa hộ vệ đi theo, thật uy phong.
10 Thẩm Miểu vội bảo Hoắc Dần thả nàng xuống, Hoắc Dần đi chưa được hai bước, lại ngại vì ánh mắt của người xung quanh nhìn tới và Thẩm Miểu không ngừng nhéo chặt cánh tay của hắn nên đặt nàng xuống.
11
Cuối tháng ba thời tiết vẫn còn lạnh, vào sáng sớm có không ít sương, khi Thẩm Miểu mở cửa sổ đưa tay sờ qua đã ướt cả bàn tay. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Bên trên cửa sổ có chút rêu xanh, tích nước, đồng thời lúc nàng mở cửa sổ ra, Hoắc Dần ở bên cạnh cũng mở cửa sổ ra.
12
Sau khi Lý phu nhân trở lại Lý phủ, đã lập tức nói cho Lý Thủ Tài nghe.
Sau khi nghe xong, Lý Thủ Tài cảm thấy mới lạ: "Nhưng gần đây Từ huyện lệnh cũng không làm hành động gì lớn, không báo cho ta biết bất kỳ tiếng gió nào, có phải Thẩm phu nhân hiểu lầm gì hay không?"lê quý đôn
Lý phu nhân và Thẩm Miểu gọi tỷ tỷ muội muội thân thiết với nhau hơn nhiều, lại nghĩ tới vài năm gần đây Từ huyện lệnh la hét với nhà bọn họ, tâm đã lệch: "Có phải hiểu lầm hay không, chàng đi phủ Huyện lệnh một chuyến chẳng phải sẽ biết sao?"
Lý Thủ Tài nghĩ lời này cũng đúng, bèn cầm chút dược liệu bổ ở trong phủ đi xe ngựa với phủ Huyện lệnh.
13 Lý Thủ Tài mời Hoắc Dần đi Bách Yến lâu ăn cơm, dĩ nhiên Hoắc Dần sẽ không cự tuyệt, đêm đó cùng Thẩm Miểu xuất phát, ngồi xe ngựa nhỏ đến Bách Yến lâu.
14 Hoắc Dần đưa mắt nhìn hai người rời đi, lúc này mới đi về phía Thẩm Miểu, tự nhiên vươn tay khoác lên trên vai của nàng, tròng mắt nhìn chỗ bày sạp xung quanh.
15
Trên sông nhỏ là ánh trăng, còn có hơn mười đèn hoa sen nhỏ đang trong trôi dạt trong đầm.
Hoắc Dần đi tới bên bờ, nhìn vào bên trong, trên mặt sông ngay cả gợn sóng cũng không có, mấy hộ vệ muốn đi tới xem, hắn lập tức xoay người giận dữ mắng mỏ bốn người này.
16 Lúc buổi chiều, mặt trời còn chưa lặn, Hoắc Dần tựa vào ghế dựa gác chân lên cao bên cửa sổ, trên tay lật sách xem, mắt nửa mở nửa nhắm, giống như không có tinh thần gì.
17
Thẩm Miểu cưỡi ngựa đi một đường vào thành, đến trong thành có nhiều người, cũng an toàn hơn rồi. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Có lẽ con ngựa này đã đi theo Hoắc Dần rất nhiều năm rồi nên cũng không giày vò nhiều lắm, trực tiếp mang Thẩm Miểu tới trước cửa khách điếm, hộ vệ Giáp nhìn thấy Thẩm Miểu lập tức tới đón, trên mặt mang theo chút nghi ngờ: “Phu nhân? Đại nhân đâu?”
Thẩm Miểu để cho hộ vệ Giáp ôm đứa bé xuống trước, sau đó mình từ từ bò xuống, dỗ đứa bé không khóc rồi mới nói: “Ta với Hoắc Dần gặp phải kẻ buôn người, đang ở bờ sông ngoài thành, hắn để ta cưỡi ngựa về trước, các ngươi nhanh đi tìm.
18
Thẩm Miểu xuống xe ngựa đi đến cửa phòng Hoắc Dần, hộ vệ Giáp và hộ vệ Ất canh giữ ở cửa, Thẩm Miểu định đi vào, kết quả bị hai người ngăn lại ở cửa.
Phải biết hai người này, từ trước đến nay khi nhìn thấy nàng đều tự giác mở cửa, chưa từng có tình huống như thế.
19 Cổ Hữu Lượng là phú thương thành Nam, dựa vào Trần Huyện lệnh, đây là mọi người đều biết, lúc trước ông ta và Lý Thủ Tài đều mới Hoắc Dần, chỉ là Lý Thủ Tài dễ bị lừa hơn, Hoắc Dần mới không tiếp xúc với Cổ Hữu Lượng.
20 Ước chừng ngày thứ tư, đội quân hơn hai ngàn người trùng trùng điệp điệp tiến vào thành, trong thời gian này Hoắc Dần đã sai người sửa chữa lại tòa nhà trống để đội binh lính vào ở.