21 Qua bao độ thăng trầm của cuộc đời, nhất là qua ngã rẽ mới đây, hắn đã lấy được nhân sinh mới cho chính mình. Nếu như là trước đây, Từ Phong sẽ giật mình, hắn lo lắng suy nghĩ gì đó, hắn trầm tĩnh im lặng bỏ qua, hoặc hắn không coi ra gì tiếp tục ăn uống.
22 “Xoẹt… Xoẹt…”“Đại nhân, tha cho tiện dân đi mà. Van cầu… đại nhân…”“Bảo bối, đừng sợ. Bảo bối, ngoan nào. ”Lời cầu xin của cô gái chỉ mang lại tác dụng ngược.
23 “Ư… Ư… Ư…”Cô gái mệt mỏi mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là một người thanh niên xa lạ. Nàng cố gắng trấn tĩnh trong run sợ, và hỏi nhỏ:“Ngươi… Ngươi là… ai?”“Ta? Ta là người giúp cô báo thù rửa hận.
24 Như một cánh nhạn, hắn phi thân vượt qua bức tường đá sừng sững trước mặt. Rồi hòa mình vào màn đêm vô tận. Hắn cẩn thận lắng tai nghe những âm thanh xung quanh dù là nhỏ nhất.
25 Hắn nào có tâm tư đi trả lời cô gái? Hắn đang mãi suy nghĩ tìm cách thoát thân. Khi đã cho rằng hắn không phải là đối thủ của nàng. Khi chắc chắn rằng một kẻ không còn sức chiến đấu như hắn sẽ không thoát khỏi bàn tay của nàng.
26 Biết đã đạt được mục đích, Từ Phong nhấn mạnh từng chữ một:“Ta nhắc đi nhắc lại những điều đó mà ngươi chưa hiểu sao? Ngươi ăn cái gì lớn lên mà ngu vậy? Cả cái điều cơ bản nhất như thế mà ngươi còn không hiểu à?”Đột nhiên nhận thấy sát khí phát ra của cô gái.
27 Không khí bỗng biến thành trầm mặc. Thật lâu sau, vị lão nhân thở dài đầy tiếc hận:“Người trẻ tuổi quá bồng bột và nông nổi. Ta có thể hiểu được. Tuổi trẻ còn chưa hiểu sự đời và dễ sa vào đọa lạc.
28 Từng cơn gió nhẹ mang theo những hương hoa thoang thoảng tung bay. Từng cánh bướm uốn lượn nô đùa giữa khung cảnh thanh xuân tươi đẹp. Một ngày mới lại bắt đầu trong một mùa xuân dịu êm.
29 (1) Tiệt khí: Hết hẳn sinh mệnh. __________________________________________________ ___“Roẹt…” một tiếng!Một đạo kiếm khí cắt đứt mũi tên đồng thời tiếp tục lao về phía đầu của gã thứ ba.
30 Cung Thanh bình tĩnh trả lời:“Có phải Đông ca đó không? Thuộc hạ là Cung Thanh, tiểu đệ của Khung ca. ”Trên tháp truyền lại tiếng hừ lạnh:“Hừ! Ta hỏi ngươi, sáng nay ngươi đi cùng Khung ca và một người khác rời đi sơn trại, vậy thì sao lúc này chỉ có ngươi và một người xa lạ ta chưa bao giờ thấy trở về?”Bị điểm trúng tim đen, Cung Thanh giật nảy cả mình.
31 Chỉ sau một ngày, với thủ đoạn ác liệt, Từ Phong đã nắm giữ cả sơn trại Địch Sơn trong tay. Ban đầu, hắn để Cung Thanh đi thông báo, còn hắn âm thầm theo sau quan sát.
32 Trong tháng này rất nhiều tin tức nặng kí mang tính bùng nổ truyền về khắp nơi khiến mọi người xôn xao, bàng hoàng và bất an. Như là trong một đêm, cả cái Bạch gia, gia tộc quyền lực nhất huyện phủ Kha Xuyên bị cướp sạch.
33 Từ Phong mỉm cười đáp lời:“Cô nương, Tuy rằng cô nương ăn mặc như một đấng nam nhi, tuy rằng hầu gái của cô nương ăn mặc như một tên người hầu. Thế nhưng mà với cái khuôn mặt trắng hồng cùng với mắt phượng mày ngài cộng với cái hương thơm đặc hữu của con gái thì có thể lẫn vào đâu được?”Khuôn mặt thư sinh bỗng dưng đỏ bừng, nàng tức giận trừng hắn:“Thì sao nào? Ừ thì chúng ta là con gái đấy.
34 Ngẩng mặt nhìn hơn 1. 000 tinh nhuệ với vũ trang đầy đủ bên dưới, Từ Phong cảm khái không thôi. Trong lòng hắn biết rõ sư phụ không muốn nhìn thấy hắn đi theo con đường không phải chính nghĩa mà cực đoan như thế này.
35 Tâm tình Nguyễn Dư có chút không rõ làm sao. Hắn vốn chỉ là một tên tiểu tốt, tuy có chút thực tài nhưng không hề được trọng dụng. Cuộc sống của hắn vốn chú định tẻ nhạt và chán ngắt như thế: ăn rồi giết người, cướp bóc rồi ăn…Bỗng một hôm sơn trại đổi chủ.
36 Khi ánh mặt trời vừa ló dạng, cả sơn trại Địch Sơn chìm trong bầu không khí sốt sắng và lo âu. Mọi người đều nhận được tin báo hôm qua đại đương gia sơn trại Ngô Phùng dẫn người tiến tới gần sát sơn trại, hôm nay ắt hẳn sẽ có một trận đánh đầu tiên.
37 Nếu ai hỏi hắn điều cần nhất để chiến thắng trong một cuộc chiến quy mô quá nhỏ như thế này là gì, Từ Phong sẽ không do dự mà trả lời đó chính là bắt được sơ hở đội hình quân địch.
38 “Khục… Khục…”Dù đã cố gắng kìm chế, nhưng Từ Phong vẫn ho ra 2 búng máu. “Đại nhân, ngài không sao chứ?” – Nhìn thấy tình huống không tốt lắm của hắn, Ám Nhất tiến lên đỡ và mở lời hỏi thăm.
39 Tiếc nuối lớn nhất của cuộc đời một con người chính là đánh mất chính mình!…Sau một lúc giải tỏa tất cả cảm xúc, Từ Phong ngẩng mặt lên nhìn về thuộc hạ.
40 300 con người chằng chịt vết thương như nổi điên xông thẳng vào 500 người. Cái gì trận hình, cái gì chiến thuật cũng đã không còn ý nghĩ gì nữa. Họ chỉ biết xông tới, lao tới với tất cả sức mạnh và sinh mệnh của mình.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100