21 Thiếu Bạch thoáng nghĩ nói: - Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh, tiểu tốt trên giang hồ, dù có xưng tên chư vị cũng không biết thà là đừng nói. Một giọng sắc lạnh khác truyền ra: - Trên Hồi nhạn phong này đã phục đầy cao thủ, các hạ lọt vào hàm hổ huyệt rồi, chỉ còn một cách là bó tay chịu trói.
22 Bọn Ngộ Nhân Tử thấy Thiếu Bạch lộ vẻ hoang mang đều đắc ý mỉm cười đưa mắt nhìn nhau. Nhất Nghi đại sư trầm giọng nói: - A di đà phật! Tiểu thí chủ hãy buông kiếm chờ chết đi! Thiếu Bạch lạnh lùng nói: - Đại trượng phu sinh tử đều có mạng, Thiếu Bạch này đêm hôm nay không báo thù được phụ mẫu và rửa oan hơn trăm linh hồn của Bạch Hạc bảo, cũng không còn mặt mũi nào sống trên cõi thế.
23 Thiếu Bạch nói: - Đại sư đã biết rồi đối với bổn môn là phạm vào thanh qui, tại sao còn cứ cố nhúng tay. Tứ Giới đại sư đáp: - Đức Phật giúp đời có thể cắt thịt nuôi chim, ta không vào địa ngục thì ai vào, cõi trần đầy rẫy sát kiếp.
24 Thiếu Bạch giật nẫy mình, quay sang Vạn Lương: - Ngũ hành kiếm trận quả nhiên lợi hại. Vạn Lương than: - Ngũ hành kiếm trận của Võ Đang không cần nhiều người nên d- tập.
25 Hoàng Vĩnh, Cao Quang tuy cũng bị thôi thúc bởi lòng hiếu kỳ, nhưng vốn nể sợ Thiếu Bạch nên phải ứng tiếng đáp: - Xin đại ca cứ đi, bọn đệ ở đây canh chừng.
26 Trước thái độ kỳ dị của đại hán, không những khiến Thiếu Bạch lấy làm lạ mà ngay Vạn Lương, một tay từng trải giang hồ cũng đâm hoang mang. Nhận thấy đối phương nói rất hữu lý nên nhất thời không biết phải đáp lại ra sao? Đang nghĩ lung, bỗng chưởng quầy xen vào nói: - Chuyện chuyện thế này, bốn vị đây thuê cả phòng cho nên tiểu nhân nghĩ khách gia có một mình, dám phiền dời sang phòng khác hẳn ngủ.
27 Vạn Lương ngẫm nghĩ giây lâu nói: - Thanh kim đao của vị Chính nghĩa lão nhân ấy để lại, vì sao gọi là Chính nghĩa chi đao? Thanh đao được luyện bằng thép ròng, mà cũng không thấy gì là sắc bén, như nếu luận riêng về võ công, có giữ lại thanh đao ấy cũng chẳng lợi ích.
28 Cao Quang làm thinh nhưng bụng lại nghĩ: - Hai ả đó quanh năm chỉ ở xó núi này, khờ khờ khạo khạo, làm sao có thể xử lý việc giang hồ. Bảo bọn này cúi đầu nghe lịnh chẳng khác là trò cười.
29 Nàng mù thong thả đứng dậy nói: - Xin dìu y lại cho tiện thiếp xem thương thế. Thiếu Bạch xốc nách Cao Quang, đi tới trước mặt nàng mù nói: - Phiền cô nương.
30 Cao Quang không kịp đợi, chụp lấy một chiếc hộp trong tay Vạn Lương mở nắp. Ngưng thần nhìn vào, thấy trong hộp có hai pho tượng mỹ nhân trạm trổ bằng ngọc rất tài tình, thần thái trông như sống.
31 Thiếu Bạch thoáng nghĩ đến một điều, đứng bật dậy lôi hoàng y nhân ra trước cửa lột mặt nạ. Vạn Lương, Hoàng Vĩnh và Thiếu Bạch nhất loạt chiếu sáu con mắt sáng như điện, chằm chặp nhìn hoàng y nhân.
32 Hoàng Vĩnh như nghĩ ra một điều: - Có rồi! - Có gì? Chúng ta chỉ cần tra hỏi cho ra xuất thân của hoàng y nữ kia lo gì không hiểu được nỗi nghi vấn chất chứa trong lòng Tả đại ca.
33 Vạn Lương sẽ giọng nói: - Bọn này thân phận và chức vụ có thể phân biết qua lối phục sắc, vậy hãy nhớ cho kỹ sắc phục của họ. Hoàng Vĩnh nói: - Bốn đại hán mặc áo đỏ chắc là những cao thủ trong tổ chức.
34 Vạn Lương cố lắng tai nghe nhưng chẳng qua cũng chỉ nghe được một câu, thấy lạ hết sức, nghĩ không ra trong võ lâm làm gì có nhân vật được tôn xưng là Quân chủ.
35 Phạm Tuyết Quân mỉm cười nói: - Tiện thiếp biết mấy loại bẫy, cần phải chọn địa hình mới làm được. Vạn Lương hấp tấp hỏi: - Cần chỗ đất như thế nào? - Tốt nhất là tìm chỗ tựa lưng vào núi ngó xuống nước, phạm vi chừng hơn mẫu, chỉ hai con đường đi thông.
36 Tuyết Quân nói: - Chúng ta chỉ có sáu người nên dẫu cho có là hàng đệ nhất lưu cao thủ cả võ lâm cũng khó lòng kháng cự với thế địch đông đảo, vì vậy cần phải kiếm cách tăng cường thực lực.
37 Thiếu Bạch ngỡ ngàng:- Cái đó, cái đó tại hạ kể từ khi khôn lớn, được sống chung bên mẫu thân, có lý đâu nhầm?Tuyết Quân nói: - Tiện thiếp chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
38 Ngọc Giao cắn môi ngẫm nghĩ nói:- Lão tiền bối có thể đi ngay, vì thời gian ngắn ngủi. Ngư tiên Tiền Bình hơi lưu luyến hỏi lại:- Nhất định là trước ngày thứ bảy trước lúc mặt trời lặn lão phu phải có mặt ở đây?- Nếu sớm được hơn thì càng tốt chứ không nên muộn.
39 Bốn cây đơn đao chuyên môn lối công phá nhằm ngay vào binh khí, mong làm giảm sức biến hóa linh hoạt của đối phương. Tiếp lối những đường đao làm những tám ngọn phán quan bút chủ động thế công, nhằm ba bộ vị thượng, trung và hạ bàn hạ thủ.
40 Châu Chính nói:- Chỉ tiếc là những tài năng trên giang hồ đều bị Thần quân thâu thập hết, dẫu cho có một vài cao nhân lọt ra ngoài lưới thì bất quá cũng như chén nước trước cái xe cháy, có ích gì cho đại cuộc?Tuyết Quân nói:- Vị thần quân ấy để dành cho tiện nữ không biết bao nhiêu là tài nhân hiệp sĩ, chẳng lẽ những người này đều không dùng được sao?Châu Chính ngẩn người nói:- Ý nghĩ của cô nương thật quá đỗi lạnh lùng.