1001
1002
1003
1004
1005
1006
1007
1008 Dương Nguyên Khánh gật đầu:- Tự ý trái lệnh mà hành động nên phạt, nhưng lập công cũng nên thưởng, vậy khanh đã ban thưởng cho y chưa?Viên Tung nói nhỏ:- Điện hạ, cao chức có tội không dám nhận thưởng.
1009 Sài Thiệu lại đi xem việc vớt xác thuyền một lúc rồi mới cưỡi ngựa đi vào trong thành, vừa bước vào cửa thành, một tên tướng đứng chờ bên cửa thành tiến lên trước nói:- Sài đại tướng quân, ty chức có chuyện muốn thưa.
1010 Hơn trăm tên quỷ nước từ trên thuyền lớn nhảy xuống nước, đẩy thuyền nhỏ trong nước vào giữa những chiếc thuyền lương thực san sát nhau. Bọn họ lật thuyền nhỏ, để toàn bộ dầu hỏa trên thuyền bắn hết xuống nước, dầu hỏa dần dần tạo thành một lớp trên mặt sông, hơn một trăm chiếc thuyền vận chuyển lương thực gần như ngâm trong dầu hỏa vậy.
1011 Dư Thọ Nhân cười ha hả, nói với giáo úy bên cạnh:- Lấy tiền đi, tối chia cho các anh em, mọi người là đồng hương cũng không nên làm khó người nhà quá.
1012 Sài Thiệu lại hướng ánh mắt nhìn về phía mười nghìn quân đội coi giữ bến tàu. Hiện tại điều y lo lắng nhất là mười nghìn cung nỏ binh đóng ở chỗ này. Không biết bên đấy đã xây dựng xong hệ thống phòng ngự hay chưa…Cách bến tàu khoảng năm mươi bước, quân Đường dùng bao tải, bên trong là cát, tạo thành một bức tường phòng ngự dài chừng ba bốn dặm, bao vây bến tàu lại.
1013 Lúc này, Vương Quân Khuếch nghẹn đã lâu, giờ mới bộc phát. Y muốn trước khi thiên hạ thống nhất, tranh thủ lập thêm nhiều công lớn, thăng chức thành Quốc công, tạo cơ sở cho con cháu của mình sau này hưởng phú quý.
1014
1015 Tướng sĩ báo tin dâng lên một bức thư cho Cao Tử Khai. Cao Tử Khai mở bức thư ra nhìn thoáng qua, mỉm cười, rồi ra lệnh cho thân binh:- Thông tri cho tất cả các tướng lĩnh.
1016 Trông thấy một cảnh này, binh lính Đường canh gác trên đầu thành đều cảm thấy rung động. Suốt một buổi chiều, không ai nói chuyện. Nguyên bản khí thế dâng cao, trải qua quân Đường bị toàn diệt ở bến tàu đả kích, cộng thêm lần này, càng thêm bị suy sụp.
1017 - Ty chức tận tâm tận lực, thay đại tướng quân bảo vệ thành Giang Lăng. . . Lưu Phương Trí lui xuống, trong đại đường trở lại yên tĩnh, Sài Thiệu chắp tay sau lưng đứng trước đường, chăm chú nhìn bầu trời đêm đen kịt.
1018 Lưu Phương Trí ngưng thần nghĩ ngợi, liền lập tức phủ quyết kiến nghị này:- Lòng người khó đoán, nếu cơ sự không bí mật, ngược lại bị hại, chuyện này chỉ có thể là hai người chúng ta biết, không cho người thứ ba biết.
1019
1020 Ở chỗ cửa thành nam, mấy ngàn binh lính taycầm cây đuốc, chiếu sáng cửa thành namnhư banngày. DưThọ Nhân khóc quỳ trước chiến mãcủa Dương Nguyên Khánh: -Khởi bẩm Điện hạ, tychức tìm được thithể của Lưu tướng quân.