161 Thời điểm này Bạch Quang Lượng nhất định phải nói chuyện, nếu hắn thật sự không tỏ thái độ, làm cho đầu mâu Hầu phó bí thư chỉ vào Tần Mục, chẳng những làm thương tâm Tần Mục, thường ủy ủng hộ hắn cũng thất vọng đau khổ.
162 Sắc mặt Hầu phó bí thư thâm trầm ngồi trên xe, nhìn qua Hầu Cửu Châu duỗi duỗi tay nói ra: - Cửu Châu, đi về thành phố với cha, có hội nghị con phải tham gia đấy.
163 Cứ như vậy quan trường huyện Tây Bình có danh khí lớn nhất chính là chủ tịch trấn trẻ tuổi nhất cùng đệ nhất thiếu gia huyện Tây Bình Quý Chí Cương cùng ăn trong một quán nhỏ, chỉ mấy món ăn và hai bình rượu đế mấy đồng tiền, bắt đầu được vinh dự bàn kế hoạch "Cải cách xí nghiệp nhà nước", kế hoạch này trong vài chục năm sau còn được vinh danh là điển hình trong thời kỳ đầu cải cách, kế hoạch này trong năm năm ngắn ngủi đã có bước tiến lớn, giúp quốc gia chống xói mòn tài sản, bảo trụ vô số tài nguyên.
164 Nhưng mà Tần Mục hai lần đóng góp, cuối cùng đều cho Bạch Quang Lượng mang lợi ích không nhỏ, cũng làm hắn vừa yêu vừa hận, kết quả bản thảo cũng không có xem, trực tiếp cười mắng: - Tiểu Tần ah, trong cuộc đời của tôi, chỉ có anh là mang phiền toái nhiều nháta.
165 Rượu qua ba tuần, lúc này mới uống rượu chậm lại. Bạch Quang Lượng cùng Quý Thu hai người một bên, mâu thuẫn đã nhiều năm, rượu này uống cũng có chút khó nuốt, nhưng mà tâm tư hai người đựt trên người Tần Mục, tuy miễn cưỡng vui cười, nhưng ít nhất vẫn ngồi cùng nhau.
166 Nhìn thấy Nhạc Hải khôn khéo, trong nội tâm Tần Mục trong hiện ra suy nghĩ này. Đã một năm qua công ty chạm khắc gỗ thôn Tây Sơn đã kéo không ít khách tới, lại diễn sinh ra nhiều đặc sản địa phương, huyện Tây Bình xác thực thoát khỏi bầu không khí trầm lắng, cả ngày có nhiều cục diện, nếu không Quý Thu cũng sẽ không biết giống trống khua chiên cao giọng kêu to cải cách cải cách.
167 Đây là một khâu trọng yếu trong kế hoạch của Tần Mục. Bơm tiền cho các nhà máy quốc hữu đã già cỏi, cầm xuống quyền kinh doanh. Giống như tập trung tất cả nhà máy quốc hữu vào trong tay, vị trí khu vực tương đương tốt, cầm được quyền kinh doanh, sau đó còn có thể cầm giấy chứng nhận của nhà máy và công ty đầu tư đi vay ngân hàng, lại dùng khoản tuyền này đi làm tương tự với nhà máy sắp đóng cửa khác.
168 Căn cứ Tần Mục quan sát, thì ra chức hương trưởng này chỉ sợ cũng chỉ là một khôi lỗi, mọi thứ đều là Mã Trường Hà nói tính toán, Dược Mã Hương là nơi điển hình không mặc cả.
169 Mã Trường Hà nhìn ngoài cửa sổ Tần Mục cái kia thẳng tắp thân ảnh, chậm rãi nói: - Trở về dặn dò mấy lão bản kia đi, những ngày này chú ý một chút, tôi đây đè xuống không ít thư tố cáo bọn họ đyá, trên mặt mũi vẫn tổn thất nhiều.
170 Bành Nam cũng không phải nhân vật trong quan trường, Tần Mục bày ra trạng thái này cũng phải giải thích cho nàng, thế nhưng mà nàng bị Tần Mục bày ra bộ dáng cao thâm liền phát mộng, miệng há mấy lần, sợ ảnh hưởng Tần Mục suy nghĩ nên không nói.
171 Hai cán bộ thôn vẻ mặt khó xử, Bành Đức Lượng nhìn qa Bành Hữu Hải nháy mắt, Bành Hữu Hải vừa cười vừa nói: - Tần hương trưởng, lúc này đã là giữa trưa, chúng ta đi ăn cơm đi.
172 Bảo mình đi tới thôn Hạ Sơn cắm điểm, Mã Trường Hà là muốn đoạt quyền của mình, hay là muốn ình nan đề? Tâm tư của lão gia hỏa này thật đúng là làm cho người ta không đoán ra.
173 Khổng Kiến Quốc nghe Tần Mục nói thế, biết rõ hắn hoài nghi Dược Mã Hương thôn Hạ Sơn có vấn đề gì đó, cân nhắc nói ra: - Quân đội cùng địa phương không can thiệp vào chuyện của nhau, như vậy cháu tùy tiện đến thăm, người ta có tiếp cháu hay không là chuyện khác.
174 Trong lòng Tần Mục cười lạnh, nếu không có quan hệ, Dược Mã Hương có thể cho người đi vào sao? Nhưng mà hắn không nói thấu, chỉ nói tiểu Cừu đi theo mình, bỏa nàng nhanh chóng thích ứng với công việc.
175 Vừa nghe nói người khó xử Cừu Tiểu Bằng là Cát Trung Cường, Tần Mục dở khóc dở cười. Tên Cát Trung Cường đúng là âm hồn bất tán, La Vạn Hữu ngược lại không biết vì sao giữ hắn lại, một lần nữa trở lại cục công an.
176 Tần Mục móc điếu thuốc ra, nhìn qua Cừu Tiểu Thiền ý hỏi. Cừu Tiểu Thiền lắc đầu, tỏ vẻ không ngại, Tần Mục liền rút thuốc ra, sau đó nhìn qua khói thuốc, trong sương khói lượn lờ Tần Mục chậm rãi nói ra: - Chỉ cần dân chúng còn có khó khăn, còn có tiếng thở dài, còn có tiếng khóc, chúng ta bây giờ là quan phụ mẫu, trong đầu phải có ý niệm vì dân trong đầu.
177 Tần Mục cười khổ, Ông Văn Hoa dùng khẩu khí đùa vui làm khúc dạo đầu, nói rõ nàng nhất định có chuyện trọng yếu cần bàn với hắn. Bị cái nắp nặng nề ở Dược Mã Hương làm nóng tính, cũng không có tâm tình đùa vui với mẹ, thấp giọng nói ra: - Mẹ, hôm nay tâm tình con không tốt, mẹ không nên kích thích con.
178 Phát xong cảm khái, Tần Mục vừa cười vừa nói: - Hôm nay uống nhiều, mọi người đừng để trong lòng. Tuy hắn nói vậy, nhưng mà ai cũng biết Tần Mục đang biệt khuất, trong Dược Mã Hương không như ý, sắp thành chê cười trong huyện thành.
179 Đúng lúc này bên kia có người hô lên:- Ai cho các người bày quầy bán hàng ở nơi này? Có giấy chứng nhận hay không?Tần Mục nhìn theo người đang nói, chỉ thấy một gia hỏa mặc quần áo và đội mũ công an đang tức giận nhìn qua quầy hàng, trong tay mang theo gậy cảnh sát, đi theo sau lưng là hai tên mặc quần áo liên phòng đứng bên cạnh cái bàn, vẻ mặt hung dữ chỉ vào cha của Cừu Tiểu Thiền răn dạy.
180 - Chớ đi. Giọng của Tần Mục sâm lãnh đáng sợ, làm cho đám người Cát Trung Cường không dám nhúc nhích. Tần Mục chỉ vào hai người già, lạnh như băng nói ra: - Tự tiện hủy hoại giấy chứng nhận do chính quyền phát cho, xảo trá vơ vét tài sản, ẩu đả quần chúng, rất tốt ah, rất tốt ah!Tần Mục lúc này nghiến răng nghiến lợi.