101 Ngô Cúc không biết Tần Mục có những suy nghĩ này, nghe Tần Mục nói lời trêu chọc bản thân mình, nàng thò tay vuốt tóc trên trán của mình, nhỏ giọng nói ra: - Ai mà thèm kết hôn với anh chứ!Tần Mục biết rõ đây là do Ngô Cúc thẹn thùng mà thôi, nhưng lại không biết nguyên nhân thực sự, hắn cũng không dây dưa vấn đề này, chỉ vào thôn Tây Sơn và chỉ vào nơi sẽ xây khách sạn.
102 Ngày 1 tháng 6 năm 1990, nghiệp huyện Tây Bình, trưởng phòng nông phó chủ tịch huyện bởi vì chiến tích nổi bật, đặc biệt đưa lên cục hồ sơ thành phố đảm nhận chức cục trưởng.
103 Tần Mục mỉm cười, nói ra: - Động tác có thể chậm một chút, chúng ta không nóng nảy, làm giàu cũng không phải một ngày hay hai ngày có thể. Nhưng mà Hứa Lục, tôi phải nói trước nhé, nếu các hương thân xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cầm anh ra xử lý trước, anh từ đâu tới đây thì chạy về đó đi.
104 Tần Mục nghe câu chuyện của lão nhân mà lớn lên, tin tức, phim phóng sự, còn kịch truyền hình cũng thường nghe tên của lão, nếu được lão nhân này tán thưởng, Tần Mục có thể nói đi lên không nhấp nhô, kích động cầm điện thoại tay run rẩy.
105 Ngô Cúc không có nói tới chuyện này, nói một ít chuyện phiếm với Tần Mục, sắc trời dần tối lại. - Đi, đi bên kia, Lâm thẩm mới cho anh vài món dân dã, em cho anh nếm thử tay nghề của em.
106 Trong phòng hương khí nhàn nhạt, Tần Mục thử gọi vài tiếng tên Ngô Cúc, không có bất kỳ trả lời nào, liền rời giường mang giày vào. Giày đặt dưới giường chỉnh thể, Tần Mục xoay người thì nhớ dưới chân lúc trước là một cái túi da nhỏ, vội vàng ngồi xổm người xuống nhìn lại thì không thấy đâu.
107 Tần Mục gật gật đầu, tiếp tục nói: - Đúng vậy, thời điểm tôi vừa làm trưởng thôn, thôn Tây Sơn lưu hành câu nói thế này: lập gia đình không lấy chồng Tây Sơn, ở rể không vào giường Tây Sơn.
108 Tần Mục cười mắng mọi người không có tiền đồ, lần lượt hỏi thăm mọi người. Lão Lâm thế nào, Hứa Lục muốn hài tử ra sao, lão nương của Chu Ái Quân khỏe không, sổ sách của Tề thẩm có thuận buồm xuôi gió hay không.
109 Tuy nói đảng chính riêng biệt, nhưng mà trên trấn không có nhiều người, có đôi khi cũng phân phối một ít nhiệm vụ cho nhau. Ai nghĩ đến Tần Mục trực tiếp dùng lý do mình nhỏ tuổi chưa hiểu việc từ chối đi, mĩm cười nói hiện tại ở trong giai đoạn học tập, vẫn nên nhờ nhân tài đi làm.
110 Trác Đại Trung nghe đến đó, hắn gật đầu cho Tần Mục đi ra ngoài, nhìn xem Lịch Ái Quốc có giao công tác gì cho hắn không, vấn đề kiến thiết tác phong đảng đã bị Trác Đại Trung thả xuống.
111 Trong lòng Tần Mục có việc, ứng với câu người có việc dễ say, con mắt đã mơ hồ, nói chuyện cũng đứt quãng. Lưu Đại Hữu lại dặn dò Trương Thúy về nhà trước, hắn tìm khách sạn quen an trí Tần Mục cho tốt.
112 Đợi đến lúc Tần Mục tỉnh dậy thì đập vào mắt chính là nóc nhà màu trắng, vách tường cũng màu trắng, một lọ chất lỏng trên phía trên bên phải mình, từng giọt nước rơi xuống.
113 Tần Mục gật gật đầu, chuyện này đã tra ra mánh khóe. Cho dù vì chuyện sản nghiệp màu mà trở mặt với mình, hay là có kẻ khác sai sử sau lưng, nếu Tần Mục không trả mối thù này, vậy hắn đừng nói leo lên trên, cho dù ngồi ở vị trí hiện tại cũng không ngồi yên.
114 Lưu Đại Hữu lạnh lùng cười cười, mở cặp công văn trong tay ra, cố ý cho Tôn Đại Thành đưa lên đọc, sau đó giả vờ giả đọc vài câu, hắn đọc tên đám người trong danh sách đã tra được, sau đó còn nói những ngươi kia phạm tội làm giả, bây giờ bị huyện đả kích nặng nề, cho nên bắt rất nhanh, trước mắt đã bị giam trong cục công an, hai ngày nữa sẽ cùng làm bạn với Tôn Đại Thành trong nơi này.
115 Hải Bình móc giấy chứng minh công tác ra, bảo Tôn Đại Thành xem qua, lại tiến tới một bước phá vỡ phòng tuyến tâm lý của hắn, mới chậm rãi lật mấy tấm văn bản trong tay ra, sau đó dùng bút tùy ý viết lên.
116 Nếu như lúc này không có một người có uy tín khiến người ta tin phục, huyện Tây Bình đánh giả cán bộ ưu tú Tôn Hữu Lợi không ngờ lại là kẻ làm chuyện trái pháp luật, đây chẳng khác gì một bạt tai vào mặt của lãnh đạo thành phố.
117 Tần Mục cảm nhận được đau đớn trong lòng của Chu Tiểu Mai, vỗ nhè nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của mình. Nói xong chuyện này Tần Mục lâm vào trầm mặc. Gió núi thổi bay tóc dài của Chu Tiểu Mai, nữ nhân này chịu khổ quá nhiều, lẳng lặng nhìn qua gương mặt Tần Mục, đột nhiên lộ ra nụ cười dí dỏm.
118 Lưu Đan cũng đạt được một phần đề nghị của Tần Mục, phía trên trình bày rõ cửa hàng bán lẻ phải chú ý vệ sinh, thái độ phục vụ vân. . . vân. Miếu Trấn là đại trấn, phiên chợ của Miếu Trấn có năm ngày mười ngày, người lưu thông rất lớn, cho nên Tần Mục đề nghị dùng cách lưu khách cũ, hấp dẫn khách hàng làm mạch suy nghĩ chủ yếu.
119 Tần Mục vốn định nói vài câu với Lưu Đan, thế nhưng mà Lưu Đan trong mắt đề phòng thì buông tha suy nghĩ này. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ tới thế cục quan trường huyện Tây Bình, tìm cơ hội thích hợp nhất trở mình.
120 - Mọi người phải cố gắng kiếm tiền, cố gắng cho thời gian trôi qua thật tốt, mọi người sinh hoạt tốt, tôi làm chủ tịch trấn mới an tâm, bằng không các đồng chí trong huyện đuổi tôi đi.