41 Vừa thấy biểu tình này của Tần Mục, mỗi người ở đây đều hồ nghi, chẳng lẽ phòng của Tần Mục lại là làm bằng vàng bằng bạc, không thể cho người khác đi vào sao?Hồ Lão Tứ cũng nhíu mày trách:- Tiểu Tần, anh có thái độ gì thế?Lão Lâm đảo một vòng, cười nói:- Trưởng thôn Tần, nhìn anh xem, sao lại không nói gì thêm đi, không phải là đối tượng của anh đang ở trong phòng chứ? Hay lại là có cái gì ám muội, là nha đầu Hà Tinh kia đó sao?Lão vừa thốt nên lời này, không ít người thầm nghiến răng nghiến lợi.
42 Quách Tự Tại nói tiếp:- Thủ pháp quá đỗi bình thường này của lão Lâm còn chưa đủ để Tần Mục xem trọng. Bạch Quang Lượng gật đầu, không thèm nhắc lại, tăng nhanh bước chân,- Ô?Quách Tự Tại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy hai bóng dáng xinh đẹp đang dắt nhau đi xuống dưới, lạ lùng hỏi:- Sao Nhược Hàm lại tới nữa?- Sao cơ?Mắt Bạch Quang Lượng hơi kém, nhìn theo hướng ngón tay Quách Tự Tại quả nhiên thấy Bạch Nhược Hàm đang mặc áo khoác blouse trắng cùng một cô gái trẻ đi xuống núi, còn đeo một cái túi đựng y cụ.
43 Một khi Chủ tịch huyện nói “con người Tần Mục này có thể dùng được”, hay “Tần Mục này đúng là không tệ” gì đó, thái độ của những thượng cấp như bọn họ với trưởng thôn nhất định sẽ thân thiết.
44 Hắn lặng lẽ nhìn sắc mặt Lý Chiếu Hùng, thấy cơ mặt có chút run run, liền dựa theo những lời trước đó Tần Mục nói với hắn, nói:- Nếu muốn giàu trước mở đường, nếu muốn tài, phải phá núi.
45 Khăn tay truyền tới mùi thơm thản nhiên, vào giữa mùa đông lạnh, làm lòng Tần Mục có vài phần lửa nóng. - Ngày đó, anh rống em thế, em biết là vì tốt cho em.
46 Giờ khắc này, không liên quan gì tới phong nguyệt. Tần Mục cười chua sót, không nói thêm gì nữa, nhìn dãy núi xa xa, thở dài thật sâu.
47 Hà Tinh lại lắc đầu một cái, răng cắn chặt môi dưới, chính là không chịu đưa thư cho Tần Mục. Tần Mục gượng cười lắc đầu, bất đắc dĩ hướng ánh mắt nhìn về phía Hồ Lão Tứ.
48 - Tìm hắn làm gì, hắn chỉ là phó trấn cục nông nghiệp, còn có thể tìm đường mà giúp đỡ anh được sao?Hồ Lão Tứ lắc đầu, nói:- Anh đấy, người trẻ tuổi, trải qua quá ít chuyện.
49 Bà vợ còn chưa nói gì, Tần Mục liền cười nói:- Lãnh đạo, xem ra ông vẫn hiểu lầm tôi nhiều lắm. Lý Đại Đồng hừ lạnh một tiếng, xoay người chắp tay sau lưng đi vào phòng.
50 Khóe mắt Tần Mục háong nhìn vẻ mặt của Lý Đại Đồng, tiếp tục nói:- Nhưng mà tôi cũng không gật bừa mấy kiểu gieo trồng phải tính theo mùa như thế, nhu cầu thị trường là thế, nếu mỗi nơi đều cùng làm, cuối cùng kẻ thiệt thòi chỉ có dân chúng.
51 Nói xong, nhanh chóng lên xe Jeep, lái xe khởi động, ba người liền băng băng lên đường. Xe Jeep gió lùa vào, Kim Tiểu Lượng nói với lái xe:- Bác tài, kéo cái đằng sau của bác lên, sắp lạnh cứng cả đầu tôi rồi.
52 Cục trưởng Tần? Tần Mục cùng Kim Tiểu Lượng hai mặt nhìn nhau, lão Lưu này hồ đồ rồi à?- Đợi đã, đợi đã, Lưu Phó cục, ông gọi tôi là cái gì? Cục trưởng Tần? Hôm nay ông uống nhầm thuốc à?Tần Mục sát ngôn quan sắc, thoáng nhìn sắc mặt hòa hoãn của Kim Tiểu Lượng, thuận thế nói.
53 Môi Tần Mục mím lại thật chặt, tiếp tục nói:- Cuối cùng tôi lại cảm thấy không đáng sợ so với xã hội cũ, cuộc sống của chúng ta đã viên mãn rồi.
54 - Tôi nói tiểu Tần à, cậu đừng có hiểu lầm anh cậu. Lưu Đại Hữu thần thần bí bí nói:- Cậu có biết đây là chỗ nào không? Cậu có biết khách sạn này là ai mở không?Tần Mục lắc đầu, hắn lên thị trấn này mấy lần, huống chi phần lớn lại đều là vì bị thương nằm viện.
55 Ngô Cúc hé miệng cười nói:- Lưu phó cục tới đây đều là bốn món ăn một món canh, đây là quy củ cũ. Nhưng mà hôm nay chỉ là chuẩn bị hai món ăn một canh, còn hai món là tôi mời.
56 - Hừ!Lần này Tần Mục mới thực sự lên tiếng khinh miệt. Từ khi nhìn thấy Quý Chí Cương, lại thấy chén trà trên bàn, trong đầu hắn đã có ý định, nếu không, hắn không có lý do gì không tránh.
57 Lý Đại Hữu đang định quay người đi thì nghe Tần Mục quát lớn:- Đứng lại, chờ chút đã. Lý Đại Hữu mừng thầm, nghĩ tên Tần Mục này cũng đâu có ngốc. Vừa có suy nghĩ này trên trán liền toát mồ hôi lạnh.
58 Đây là lần nói liên tiếp nhiều nhất của hắn. Cô cười quay đi, không bao lâu sau tự mình bưng lên hai đĩa thức ăn và một bình rượu ngũ hương. - Sao dám để bà chủ Ngô tự mình làm, ngại quá, ngại quá.
59 Hắn cũng đã uống khá nhiều, đi ra mở cửa, người trẻ trong thôn liền kinh hoàng gọi:- Trưởng thôn, không hay rồi bà nội anh Cửu sắp không xong rồi. Bà nội anh Cửu không phải ai khác, chính là bà ngoại của Chu Tiểu Mai.
60 Y cười nói, sau đó nói với Vương Trường Canh:- Phó chủ tịch Vương cũng ở đây, vậy thì hay quá, hôm nay tôi bắt được một đại tài chủ, nhất định phải để hắn mời một bữa.
Thể loại: Dị Năng, Võng Du, Đô Thị, Khoa Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 350