21 Châu Thiếu Phàm giả?Hẳn là vậy rồi, cuộc dàn cảnh của bọn Yến Thiên Y đã chứng minh rõ rệt. Tuy nhiên, giả Châu Thiếu Phàm cố trấn định tâm thần, vờ kinh hãi kêu lên: - Khôi Thủ! Sao lại có cuộc này, Khôi Thủ lại có ý tứ gì? Châu Thiếu Phàm chẳng hiểu chi hết! Yến Thiên Y điểm một nụ cười: - Kịch! Một tấn kịch thôi! Này, Công Tôn Hoang Mộc, bằng hữu đã diễn nhiều tấn kịch cho bọn tại hạ xem, từ hai tháng nay rồi, chẳng lẽ có vay mà không có trả? Cho nên, tại hạ thấy cần phải đáp lễ, vậy thôi! Hy vọng tấn kịch của tại hạ không đến đổi quá tầm thường.
22 Hôm đó, Yến Thiên Y có mặt tại Cửu Đông Trấn, thuộc vùng Hà Bắc. Chàng dự tiệc mừng thọ tại nhà một vị đại phú ông tên Hà Đại Quan Nhân. Trong dĩ vãng, Yến Thiên Y từng thi ân trọng với họ Hồ, họ Hồ cảm kích ân đức của chàng, nhân thết tiệc mừng ngũ tuần, không ngại đường xa, vượt núi băng rừng, từ Hà Bắc đến tận Sở Giác Lãnh, thỉnh chàng cho kỳ được.
23 Huyện Thường Đức thuộc tỉnh Hồ Bắc. Về phía Tây huyện thành, có một con đường cực rộng, đường tuy rộng rãi, song lại vắng vẻ thanh tịnh vô cùng, tận đầu phía tả có một lối rẽ rất dài, rất thẳng, lối rẽ này do tư nhân tạo thành để dẫn vào một khu huy hoàng, tráng lệ.
24 Yến Thiên Y lùi lại, với vẻ quẩn bách, kêu lên:- Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia! Xin mở lượng từ bi thương xót cho tiểu nhân. . . Lạc Chí Ngang lướt tới, tay tả chỉ ra, tay hữu vòng qua một bên, hốt lại, tay tả chạm ngực Yến Thiên Y xô mạnh, tay hữu ôm ngang hông chàng kéo lại.
25 Người trong Đại Sum Phủ hôm nay dọn bữa cơm trưa sớm hơn ngày thường một giờ. Ăn sớm, để có chút thì giờ ngơi nghỉ, cho cơ thể sảng khoái, cho tinh thần sáng suốt.
26 Nàng không trở về. Thì tùy nàng, nàng muốn đến đâu, cứ đến, muốn ở đâu, cứ ở, chàng đâu có quyền lực gì can thiệp. Chàng xuôi tay, đứng đó. Lạc Chân Chân nổi giận, gắt: - Sao ngươi không nói gì hết, Tiểu Lang? Yến Thiên Y ngạc nhiên, hỏi lại: - Nói? Nói gì bây giờ, đại tiểu thơ? Lạc Chân Chân "hừ" một tiếng: - Thì cứ nói như vầy: Xin mời đại tiểu thơ ngồi xuống đây! Nói như vậy không được sao? Yến Thiên Y lắc đầu: - Không được! Cái giọng đó, chỉ có những bằng hữu, đồng hàng với nhau thôi! Tiểu nhân là kẻ thấp hèn, đâu dám học đòi theo hạng quyền quý? Lạc Chân Chân gắt: - Ngươi động mỗi chút mỗi đề cập đến giai cấp, đáng ghét lạ! Trên là người, dưới chẳng phải là người sao? Mà tại sao có trên có dưới? Yến Thiên Y cười trừ, chẳng biết nói sao.
27 Một giọng nói sâu sắc, vang lên:- Tư huynh nghĩ sao, thời hạn kỳ lại như vậy, có hại chi cho chúng ta chăng? Thì ra, người nói trước chính là Đường Thủ Tiền Đường Tư Diên Tông.
28 Yến Thiên Y cười nhẹ:- Ta là Yến Thiên Y, hay không phải, cái đó chẳng quan hệ gì, vì ta nghĩ cái đó không cần phải tranh luận với ngươi. Cái đó, ngươi sẽ biết rõ, trong một sớm một chiều, không lâu lắm đâu.
29 Chàng chạy thẳng đến Thiên Ân Miếu, gặp Hùng Đạo Ngươn, trao Lạc Chí Ngang cho Hùng Đạo Ngươn, đồng thời tiết lộ những gì đã thu thập được, để cho Hùng Đạo Ngươn chuyển đạt về Sở Giác Lãnh.
30 Vẫn chỏi chiếc gậy trúc xuống mặt đất, Yến Thiên Y với giọng nhu hòa, hỏi:- Sử Viêm Vượng, hãy cho ta biết, ngươi thấy ta giống ai? Sử Viêm Vượng khích động phi thường, con tim đập mạnh suýt vỡ lồng ngực, y quên mất thở, trố mắt nhìn đối tượng một lúc lâu, mới mở miệng thốt thành lời: - Quả nhiên, ngươi là Yến.
31 Bọn này gồm ba người, trừ Tùng Triệu ra, còn hai. Trong hai thì một vừa cất tiếng đó, y vừa dứt lời, người kia bẻ liền:- Thạch huynh ơi! Nói làm chi các việc lục soát! Vô ích! Chính Song Lưu Chưởng Sử Viêm Vượng kia mà còn bị hung thủ hạ sát dễ dàng, hạ sát bên cạnh Lý Tử Kỳ, thì ngẫm lại mình, dù có lục soát mà gặp hung thủ đi nữa, thử hỏi gặp để làm gì hung thủ được chứ? Chỉ sợ chưa chớp mắt là đã không kịp thở với hắn rồi chứ.
32 Yến Thiên Y gật đầu:- Phải có định lực vững chắc, lão đệ. Nhiều khi mình thất bại, chẳng phải vì quá bất lực, mà chính là định lực thiếu kém, rồi thành ra để lộ sơ hở, đối phương chụp lấy mà khai thác liền.
33 Trông nay, suy sau, Yến Thiên Y nghe lòng man mác bâng khuâng, tâm tư vương nhẹ niềm u buồn diệu vợi. . . Với tâm trạng đó, chàng lững lờ cất bước trở về phòng.
34 Trong khi Đại Sum Phủ nhốn nháo khẩn trương, hoang mang hỗn loạn, Yến Thiên Y trở về vị trí Tiểu Lang, làm mọi việc vặt, đều đều. Suốt bảy hôm liền, chàng bất động, nhưng Đại Sum Phủ vẫn còn sôi động với sự canh phòng chặt chẽ.
35 Công Tôn Đại Nương thất tung!Năm xác chết phơi bày tại khu hoa viên! Hung tin đó đến tai bất cứ người nào trong Đại Sum Phủ, cũng cầm như tiếng sét nổ ngang đầu.
36 Chương Phàm lại nhìn chàng một lúc nữa, rồi kêu lên:- Ta hiểu rồi! Ta hạ nhục ngươi mấy lần, ngươi hận, chờ dịp báo hận! Ngươi bịa ra chuyện để dụ dẫn ta đến đây! Hừ! Vậy mà ta cứ tin tưởng nơi ngươi! Yến Thiên Y mỉm cười: - Nếu ngươi thông minh hơn một chút, thì khi nào lại tin tưởng nơi ta? Ngươi mạt sát ta quá mức, ta hận ngươi thì có chứ làm gì lại giúp đỡ ngươi xây đắp mộng tình? Chương Phàm bật cười khanh khách, tỏ vẻ khinh miệt, tiếp: - Thực hiện một cuộc báo hận, ngươi cần gì mà phải hẹn ta đến đây? Bất cứ nơi nào, nếu ngươi muốn là bổn công tử đến đó ngay, đến để xem ngươi làm gì bổn công tử cho biết.
37 Yến Thiên Y hỏi:- Còn vụ điều tra? Đại Sum Phủ xúc tiến chưa? Đến đâu rồi? Tùng Triệu đáp: - Theo sổ nhân công, thì trong vòng ba tháng trở lại đây, số người mới vào giúp việc, là mười sáu, dĩ nhiên có đại hiệp trong đó.
38 Rời khỏi hậu viện xa xa rồi, Yến Thiên Y chầm chậm bước đi, chững chạc, oai vệ, nhìn chàng hiện tại, trừ bộ y phục tiểu gia nô ra, người ta không làm sao nhận được một điểm nhỏ nhặt nào chứng tỏ một Trương Tiểu Lang có phận sự gọi dạ, bảo vâng để đổi lấy chén cơm manh áo cho mẹ già, cho chính bản thân.
39 Một buổi sáng đẹp trời. Ánh dương quang chiếu xuống ngàn hạt sương đêm còn đọng lại trên hoa lá, trong khu vườn về phía tả tòa Đạn Kiếm Lâu. Yến Thiên Y vận bộ y phục màu nguyệt bạch, giày đồng màu, tay cầm bình phun nước tưới hoa.
40 Trường Xuân Quán nằm dưới triền bắc Hổ Lâm Sơn, nơi đây là vùng hoang vắng nhất của sơn khu. Phàm du khách muốn tìm nơi tịch tịnh, thanh u để trút tình hoài trong mơ mộng thì đều chọn địa phương nầy.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50