41 Cả ba người cùng lộ vẻ khẩn trương, riêng Thạch Ngọc thì run rẩy người, như ngoài sự khẩn trương đó, lão ta còn thêm một niềm sợ hãi. Trong lúc Yến Thiên Y cúi đầu, cả ba đã len lén rời bàn ăn, hiện tại thì họ cùng đứng chung một chỗ, cách bàn ăn khá xa.
42 Sợ Yến Thiên Y lướt theo kết liễu tánh mạng của Hạ đại ca, Trát Phi vội tiến lên, cử hai đồng nhân giá thành lưỡi kéo, án trước mặt Hạ đại ca, đoạn hỏi:- Có nguy lắm không? Hạ đại ca cười khổ: - Quả hắn là một tay khó chơi thật, Trát lão đại! Đôi kiếm của hắn lợi hại vô cùng! Trát Phi hỏi: - Mình tính sao bây giờ? Nhậm Quảng Bá chen vào: - Hãy theo ý đề nghị của tiểu đệ đi, cứ thỉnh ba lão quái vật họ Hải đến đây, là cầm chắc tiểu tử phải bó tay chịu tội! Trát Phi trầm giọng: - Nên hay không, Hạ đại ca? Hạ đại ca thở dài: - Tiểu đệ kế cùng phương tận rồi, tùy các vị định liệu.
43 Yến Thiên Y lạnh lùng mỉa:- Các ngươi tự xưng là đệ nhất lưu hảo thủ, thế mà tài nghệ chỉ có vậy thôi à? Theo ta tưởng, các ngươi nên tự ví mình lại mới phải, tự ví là đôi giày của đệ nhất lưu hảo thủ thì đúng hơn! Từ đôi giày đến con người, cách xa lắm, hơn nữa giày không thể là người được! Hải Minh Thần hét vang: - Yến Thiên Y! Đừng đắc ý sớm! Cho ngươi biết, cục diện mới giáo đầu thôi, còn lắm trò ngoạn mục, nối tiếp đấy.
44 Hạ Đại Dung đáp:- Tiểu đệ ở tại vùng này, tự nhiên phải biết có ngôi nhà đó và trong nhà có những ai. Theo lẽ thì chúng ta không cần phải đến đó lục soát, nhưng hành sự chu đáo thì bao giờ cũng vẫn hơn.
45 Trên không, một vòm đen, bầu trời không trăng, không một điểm sao. Chung quanh, là bốn bức màn đen, một màu đen đặc. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ lướt về, cành lá khua xào xạc.
46 Châu Bí Tử hỏi : - Mình nhân dịp này chuồn êm chứ , lão đệ ? Yến Thiết Y cười nhẹ : - Hiện tại không cần chuồn nữa. Bất quá , lão ca dùng tiếng chuồn không được ổn.