1 " Tạm biệt con, mẹ nhất định sẽ tìm con sao này '',bóng người phụ nữ đi xa, dần dần biến mất. . . . -Mẹ ơi đừng đi. . . . Yaaaa. Thì ra là mơ.
2 Nhạc Ân thức dậy, lại nhanh chân tiến vào phòng tắm, vài phút sao bước ra, khuôn mặt kiều diễm với bộ quần áo siêu chất, chiếc quần bó dài ôm sát người, kèm theo cái áo đen bó sát, để lộ một đường cong tuyệt mĩ.
3 '' Máy bay đã hạ cánh, mời tất cả quý khách xuống máy bay ''Nhạc Ân nhíu mài từ từ mở mắt, nhìn những người lạ cứ tới tấp xuống sân bay, Có lẽ đã tới, rồi Nhạc Ân bước dần xuống chiếc máy bay.
4 Trong căn phòng tràn ngập màu trắng, Nhạc Ân như một thiên thần đen sa ngã bị nhốt trong một chiếc lồng màu trắng tinh. Nhạc Ân không để ý vấn đề rồi cô chậm rãi tiến vào nhà tắm,3 phút trôi qua Nhạc Ân đi ra khỏi căn phòng.
5 Chiếc xe phóng thẳng tới quán bar "Black Stars" , chỉ với khoảng thời gian 5 phút, Nhạc Ân đã đi đến một đường khá xa và đậu xe ở đây, đi từng bước từng bước vào cánh cửa kín cách âm đằng trước, đi vào đập vào mặt Nhạc Ân và Lam Anh là tiếng nhạc chói tay, kèm theo tiếng Dj cứ vang lên ồ ạt.
6 Ở một nơi khác, trong một căn phòng màu đen trắng toát lên đúng vẻ lạnh lùng và vô cảm, chỉ là một căn phòng nhưng nó rộng khoảng 400m, có nhiều đồ cổ vật quý hiếm khác nhau, một người con trai toát lên khí chắc lạnh lùng, người lạnh lùng đó chính là Phong Vân.
7 Những ánh sáng nhỏ chíu luồn qua khe cửa, tiếng chim hót líu lo vui mừng. Nhạc Ân mở mắt thức dậy, chỉ trong 2 phút khuôn mặt Nhạc Ân tĩnh táo hẳn, không còn cảm giác mê ngủ hay gì nữa.
8 Nhạc Ân thay đồ thể dục xong thì cùng Lam Anh về lớp, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Nhạc Ân như muốn soi mói, Nhạc Ân lạnh lùng nhìn quanh, làm ọi người hoảng hốt.
9 Nhạc Ân nằm trên bãi cỏ xanh, mồ hôi cô chảy nhễ nhảy, đây là lần đầu tiên có người dám nói Nhạc Ân vô dụng, nhưng thật sự có phải vậy không ?.
10 Trả lời cho em một câu thôi trước khi anh điRằng từ lâu nay anh đã hết yêu em phải khôngỞ bên em anh cũng không vui, chỉ là anh phải cố gắng gượng cườiMà rời xa em chắc anh cũng không đành lòng.
11 Phong Vân bế Nhạc Ân vào phòng y tế, bao nhiêu cặp mắt ngưỡng mộ, ghen tị đều đổ dồn về phía Nhạc Ân. Nhạc Ân nhìn Phong Vân tức giận, Nhạc Ân đành để Phong Vân muốn đưa đi đâu thì đi.
12 Nhạc Ân lặng lẽ nhìn Lam Anh đang ngồi vào chiếc xe đua sang trong, '' tit tit '' không ngờ chỉ cần cầm lấy cái công tắt bấm vào mấy cái là đã xuất hiện ra một đường đua rộng, đúng là thiết bị bây giờ quá cải tiến.
13 Nhạc Ân từ từ bước ra sân, không khí có lẽ không như lúc đua xe của Lam Anh, không có một tiếng động, cả một cọng tóc bay cũng có thể nghe.
14 Khung cảnh êm đềm gió cứ thổi ù ù, những cái cây lao xao theo làng gió, như muốn cảnh cáo với con người rằng : Một khi thế giới chuyễn đổi, chúng tôi sẽ đối xử với con người như họ đối xử với chúng tôi.
15 Mọi người cho xin 1 chap để tác giả nói tí : Do sắp thi, mọi người cũng biết đó, nên tác giả chỉ đăng 1 ngày 2 chap nhé ? nếu không được hay có gì không bằng lòng mọi người có thể bình luận ở dưới, nik '' Nanami Teppei '' face á là của Tác giả, mọi người cứ việc kb ^^.
16 Sáng, thức dậy Nhạc Ân đã không thấy bóng của Phong Vân, có lẽ cậu ta đã đi học. Nhạc Ân nhíu mài rồi bước ra vườn, ngắm nhìn những bông hoa hồng đẹp.
17 Chiếc Taxi phóng đến bệnh viện, Nhạc Ân nhẹ nhàng dìu Phong Vân vào trong, tất cả bác sĩ, y tá, người gần đó đều chú ý vào Nhạc Ân và Phong Vân.
18 Hôm nay trời thật đẹp, gió thổi qua từng ngọn cây, bác sĩ đã cho Phong Vân xuất viện vì trạng thái bình thường. Đúng là hắn khỏe như trâu.
19 Ngồi trong phòng, Nhạc Ân cứ suy nghĩ về chuyện lúc nãy, không khí bên ngoài vui vẻ, đầy tiếng chim hót. Nhưng không khí bên Nhạc Ân thì ngược lại, tất cả như ở trong bóng tối.
20 Phong Vân đỡ Nhạc Ân vào phòng bệnh, không khí càng đáng sợ hơn khi chiếc xe đẩy Lam Anh vào bên trong phòng mổ. Phong Vân đi bên ngoài mà không nói gì hết, có lẽ đây không phải việc của Phong Vân.