21 Nói rồi các bác sĩ đi vào phòng mổ, một cái camega quay rõ từ đầu đến đuôi của các bác sĩ được quản gia đặt ở phòng mổ từ lúc nào, Phong Vân ngồi vào ghế và xem các bác sĩ phẩu thuật.
22 Nhạc Ân lúc này buông Phong Vân ra và đi vào phòng hồi sức của Lam Anh, càng đi vào trong, bầu không khí nặng trĩu, Nhạc Ân nhìn cơ thể của Lam Anh, chân tay đeo được băng bó cả, khuôn mặt cũng được băng một lốp vải băng mỏng, Nhạc Ân ngồi phịch xuống, nhìn Lam Anh, một bài ca được Nhạc Ân hát tặng Lam Anh :'' Hãy tĩnh lại, hãy tĩnh lại, tôi và bạn đều là bạn của nhau, nếu tôi mất bạn, sẽ đau buồn, còn bạn mất tôi, sẽ buồn bã, chúng ta mãi luôn luôn có nhau, dù ra sau '' Nhạc Ân nhìn Lam Anh, càng nhìn Lam Anh, sự tức giận và lốp thú dữ bên trong của Nhạc Ân như muốn bùng phát, cũng tại ông mà tất cả như thế này, Nhạc Ân thật sự không thể nào ngờ, ông lại vô tâm như vậy, nếu ông đã vô tâm, cũng đừng trách Nhạc Ân vô tình.
23 Wow, chiếc máy bay quân hạm do Phong Vân đưa Nhạc Ân và Jen đi,chỉ khoảng 1 tiếng là tới được sân bay New York Mĩ, tìm một chỗ trống nào đó, chiếc máy bay được hạ cánh xuống, bao nhiêu người ngước nhìn.
24 Đi thẳng vào con đường rẽ trái, nơi đây có một sự khác lạ, nó khác với con đường đầu tiên, không khí có vẻ trầm ấm hơn, '' cuối cùng ông ta ở đâu ? '' Nhạc Ân tức giận hét lên nhìn xung quanh, Phong Vân nhíu mài tức giận nhìn Nhạc Ân, vì nơi đây là cái xó nào anh còn không biết, không biết cả đường đi, chỉ biết nơi đây là một căn cứ.
25 Phong Vân lấy tấm lưng che chở cho Nhạc Ân, lưng anh có vẻ cũng bị thương. - Đủ rồi đấy thưa ông. Một tiếng nói thanh nhã vang lên, nhìn đằng sau, một người con trai có mái tóc đỏ, đôi mắt màu xanh biển nhạt, nhìn Phong Vân, anh đi lại gần chỗ Phong Vân, khẽ cười.
26 Lên xe thì Nhạc Ân lại ngất đi rồi, cho đến khi tĩnh dậy Nhạc Ân vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đang nằm trên một chiếc giường màu hồng sang trọng, kế bên là một chiếc giường khác trên đó có Phong Vân đang nằm và nhìn Nhạc Ân, '' cô tĩnh rồi đó à ?, đúng là ngốc '' Phong Vân nhìn Nhạc Ân rồi nói, ánh mắt chứa sự quan tâm.
27 Sáng, Nhạc Ân vẫn còn nằm trên giường và ngủ, có lẽ cô quá mệt do vết thương hôm qua, Phong Vân nhìn Nhạc Ân một hồi lâu, giọng nói bá đạo lại vang lên '' dậy mau ''.
28 Trời cũng đã chiều, những tia nắng đỏ chiếu vào nhà của Đình Phong, không khí tệ hơn khi về đến nhà Phong Vân đã kéo Nhạc Ân về phòng bằng cú kéo mạnh, làm cho Nhạc Ân hết sức ngạc nhiên.
29 Sáng, Nhạc Ân thức dậy thì đã thấy Phong Vân chuấn bị đồ ình rồi, Nhạc Ân cũng không nói gì, vì biết nói thì cũng bị tên kia ngăn cản.
30 Chiếc máy bay được đặt riêng có cấu tạo khác biệt so với những chiếc máy bay khác,. Cứ hai chiếc ghế ngồi cạnh nhau thì lại có một cái bàn gỗ rất to được chạm chỗ tỉ mỉ và tinh xảo đến từng đường nét và ko thể di chuyễn được.
31 Chuyến bay kéo dài 2 ngày 3 đếm, khiến mọi người đều mệt mỏi vì chuyến bay quá dài. Ngay khi máy bay hạ cánh lúc 4h sáng, cả 5 người lập tức xuống máy bay và đi nhanh về phía hòn đảo Thiên Đường.
32 - Về thôi. Phong Vân chợt lên tiếng, bây giờ cũng khoảng 1h, từ lúc mọi người ra biển bây giờ cũng khoảng trừng mấy tiếng đồng hồ. Nhạc Ân mệt mỏi tựa vào cây dừa trên bãi biển cát cạnh Phong Vân, những màn đêm càng làm lạnh thêm lòng Nhạc Ân, cô cứ thở dài đi thở dài lại để làm mình khỏe hơn.
33 Nhạc Ân nhìn Jen trên giường, ánh mắt Jen có vẻ đầy đau đớn, nhưng khuôn mặt anh vẫn cười, chắc có lẽ, có một người vẫn còn quan tâm anh.
34 Sáng, tất cả mọi người đều được trải một tấm nệm, nằm chung với nhau, đề phòng có chuyện bất chắc gì, nhưng lạ thay Lam Anh cứ đòi nằm ngay kế bên chỗ Phong Vân, còn Phong Vân thì lại nằm cạnh Nhạc Ân, cuối cùng, anh chàng nhà ta nằm giữa 2 cô nàng xinh đẹp, riếng Đình Phong nằm cạnh Nhạc Ân 1 mình.
35 Căn phòng thật sự rộng vô cùng, tiếng thở dài của Nhạc Ân vang vọng khắp cả căn phòng trong không gian tĩnh mịch. - Nếu chúng ta không ra biển.
36 Tất cả đã chuẩn bị mọi thứ cần, tiếng xoạt xoạt của lá cây vang đến căn Viila của tất cả đã chọn. Một mùi máu tanh bỗng bay tới căn phòng của cả 5, bầu không khí của 5 người vừa căng thẳng vừa đáng sợ.
37 - Nơi này là đâu thế này ? Nhạc Ân nhíu mài khi thấy khung cảnh hoang sơ heo hút trước mặt, cô đang đứng trên tầng sân thượng cao nhất miệng vẫn lẩm bẩm.
38 Nằm suy nghĩ trong căn phòng gần 15 tiếng, Nhạc Ân mỏi mệt nhìn xung quanh khi đầu mình đang nhứt nhói. Nhìn đồng hồ cũng đã tối rồi, Nhạc Ân nhớ lại lời Lam Anh nói nên cô đã chuẩn bị đồ ình.
39 Vừa đi tới bệnh viện, người của Phong Vân đã đưa Nhạc Ân và Lam Anh vào bệnh viện, Nhạc Ân và Lam Anh được cấp cứu ở 2 phòng kế bên nhau, Lam Anh thì đang được cấp cứu vì hình như xương sườn bị gãy ở phần lưng, có lẽ do cây cột rớt xuống trúng người.
40 Khi đã được các bác sĩ chữa bệnh, Nhạc Ân cảm thấy khỏe vô cùng, có lẽ vết thương đã dần bình phục hẳn, riêng Lam Anh một mình nằm trong phòng bệnh, riêng một bầu không khí im lặng bao chùm cả phòng Lam Anh.