281 Tiểu khu Hải Vận có thể lái xe đi trực tiếp vào trong, nhưng Vưu Giai lại tuyển chọn cùng Trương Văn Trọng chậm rãi đi vào tiểu khu biệt thự phong cảnh tú lệ, nơi chốn đều tạo cảm giác như đi vào khu lâm viên Tô Hàng( Tô Châu, Hàng Châu).
282 “Chuyện ma quái?” Vưu Giai nhất thời sầm mặt, quát khẽ: “Lưu quản lý, Thái quản lý, hai vị đang nói bậy bạ gì đó? Hai người đều là nhân viên quản lý trung tầng của tiểu khu biệt thự Hải Vận này, sao lại có thể tin tưởng mà truyền bá loại chuyện làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tiểu khu Hải Vận? Hai người lẽ nào không hiểu, nếu tin vịt này bị tung ra sẽ nguy hại lớn cỡ nào đối với tiểu khu Hải Vận hay không?” Tuy rằng bị Vưu Giai trách móc, nhưng Lưu, Thái hai vị quản lý cũng không có ý tứ nhận lỗi, trái lại còn biện giải cho mình: “Vưu tổng, chúng tôi tự nhiên hiểu rõ chuyện này sẽ có nguy hại lớn cỡ nào đối với tiểu khu biệt thự Hải Vận, cho nên chúng tôi ở trước mặt người bên ngoài cho tới bây giờ cũng chưa từng nói ra.
283 Lưu, Thái hai vị quản lí đối với thuyết pháp của Trương Văn Trọng có điểm nửa tin nửa ngờ. Lúc hắn đưa ra yêu cầu muốn mua căn biệt thự này, hai người đều cật lực khuyên giải nhưng sau khi Trương Văn Trọng hiểu rõ nguyên nhân căn nhà ma quái, tự nhiên là hắn sẽ không chịu buông tha cho thượng phẩm Linh Khí Nhãn trăm năm khó cầu này, bất cứ giá nào đều phải mua được nhà.
284 Trương Văn Trọng nhìn con Bán Thận Long phủ phục cầu xin mình! Bộ dạng thực linh hoạt khiến cho hắn nhịn không được lắc đầu mỉm cười hỏi: "Ngươi hiểu được tiếng người sao?" Bán Thận Long không ngừng gật đầu, miệng bi ba bi bô phát ra thanh âm, dùng phương thức này để bày tỏ nó có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của nhân loại, chỉ tạm thời chưa biết nói mà thôi.
285 Đừng xem Trần gia trước sau thu thập những tài liệu này phải dùng một tháng thời gian có vẻ dài, thế nhưng sự nỗ lực trong đó vô cùng to lớn, vận dụng mạng lưới quan hệ lại rộng rãi, thật sự không ai biết được bao nhiêu.
286 Khi Trương Văn Trọng quay về phòng y tế đại học Ung Thành, Tô Hiểu Hồng đã sớm đến, còn đang cùng những nghiên cứu sinh bàn luận về y học, bầu không khí rất nhiệt liệt.
287 Hai người vội vã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời xanh trong, một đạo khói đen thô to đang xoay quanh bốc cao lên, giống như sắp xông lên tận trời.
288 Trương Văn Trọng biến sắc nhìn Lý Triêu Dương dò hỏi: “Lý đội trưởng vừa nói gì? Tiểu Đàm đang ở trong đám cháy? Anh…anh không phải đang nói giỡn với tôi đó chứ?” Lý Triêu Dương cười khổ lắc đầu, thở dài hồi đáp: “Tôi cũng rất mong đang nói giỡn với anh, đáng tiếc là không phải.
289 Thời gian hỏa hoạn phát sinh là hơn hai giờ chiều, ngay lúc này mọi người không có rời nhà, thậm chí còn có một ít người còn đang nghỉ trưa. Trước đó không ai biết được tòa lầu này không ngờ phát ra trận lửa lớn đến như vậy! Cho nên khi trận lửa lớn này đột nhiên xuất hiện, đồng thời trong khoảng thời gian rất ngắn đã nuốt chửng cả tòa lầu cao, mọi người trong tòa lầu đều sợ ngây người, trong bọn họ đại bộ phận đều không hiểu rõ tri thức chạy thoát khỏi đám cháy như thế nào, chỉ biết thất kinh hướng dưới lầu bỏ chạy.
290 Lần thứ hai phóng vào trong biển lửa, Trương Văn Trọng linh hoạt như một con liệp thú, hướng về phía cầu thang mà chạy thẳng lên trên tầng. Giờ khắc này, Trương Văn Trọng cảm ứng được mười phần rõ ràng.
291 Bất thình lình bị Đàm Thanh hôn trộm một cái, nhưng Trương Văn Trọng lại không có tâm tình thưởng thức dư âm. Dưới tình huống trước mắt, ở trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, chính là phải mau chóng đưa Đàm Thanh ra khỏi tòa nhà đang chìm trong biển lửa thiêu đốt hừng hực này.
292 Đàm Thanh ra khỏi đám cháy, nhìn thấy Trương Văn Trọng vẫn còn đang ở trong biển lửa, thậm chí trong nháy mắt đã bị biển lửa hừng hực thiêu đốt nuốt chửng, không còn nhìn thấy được thân ảnh hắn, nhất thời sợ hãi kêu to.
293 Trương Văn Trọng quét mắt nhìn năm người trên tầng mười, liền nhận ra béo hòa thượng kia, lúc trước khi hắn giết chết Nam Dương Hàng Thuật Sư A Mông Thái, gặp được béo hòa thượng tên Bất Khả Thuyết này, cũng là đội viên đặc cần tổ thuộc cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, và còn là hòa thượng đệ tử Ngũ Đài Sơn Tinh Vân Tông.
294 Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại, quát lớn: “Thời điểm chiến đấu tại sao lại phân tâm? Cô muốn chết phải không?” Tuy rằng biết Trương Văn Trọng mắng rất đúng, nhưng cô gái nhỏ vẫn cảm giác vô cùng ủy khuất, bậm đôi môi nhỏ nhắn, dùng thanh âm yếu ớt nói thầm: “Còn không phải bị ông làm tức giận? Nếu không bởi vì ông, tôi làm sao lại phân tâm chứ?” Nói lại, trận chiến đấu bắt giết Cửu Anh kỳ thực chỉ là trận đầu tiên của cô gái nhỏ này.
295 Dưới ánh lửa hừng hực thiêu đốt che giấu, thực khó khăn phát giác ra viên quang cầu màu vàng này. Nếu tại đây không có Trương Văn Trọng, chỉ riêng bốn người kinh nghiệm không đủ, đồng bạn của lão béo hoàng thượng, hơn phân nửa sẽ xem nhẹ sự tồn tại của nó, mặc kệ cho nó tẩu thoát.
296 Lời của Quý Mị nói khiến cho mọi người vô cùng hiếu kỳ, đều quay đầu lại nhìn đống tro tàn màu đen sau khi Cửu Anh bị thiêu đốt còn lưu lại. Quả nhiên, đống tro tàn màu đen trên mặt đất nhìn qua giống như một bức địa đồ, có núi non sông ngòi đầy đủ mọi thứ.
297 Trương Văn Trọng thế nào cũng không ngờ tới, Đàm Thanh lại làm ra cử động vô cùng thân thiết với hắn như vậy. Phản ứng đầu tiên của hắn là đẩy Đàm Thanh ra.
298 “Ai nha, sao đã đến mười giờ rồi. Thời gian qua thật quá nhanh đi. ” Vưu Giai đang ở trong lòng Trương Văn Trọng, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ phong cách cổ điển trên vách tường, vội vã đứng lên, vẻ mặt quyến luyến nói: “Trọng ca, thời gian không còn sớm nữa.
299 Viên kim đan bồng bềnh ở trước mặt Trương Văn Trọng, bị hỏa diễm thiêu đốt liền biến thành một đoàn chất lỏng màu vàng không ngừng quay cuồng xung quanh.
300 Sáu giờ sáng. Trương Văn Trọng đúng giờ mở mắt, bò xuống khỏi chiếc giường đệm nhu mềm, cái loại cảm giác toàn thân trên dưới nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho tinh thần của hắn dễ chịu cực điểm.