221 Trong buổi họp mặt bạn học cũ tại Ẩn Ngạc, Trương Văn Trọng đã nhìn ra Trần Nhàn là người luyện võ. Tuy rằng tu vi của nàng không tinh thâm, nhưng ánh mắt nhạy cảm, tâm tư linh lung, cũng có thể xem là một nhân vật kiệt xuất.
222 Hai ngày sau. Quả nhiên Trần Thục Ân tụ tập đám võ giả của Trần gia. Nhân dịp trời còn đang nhá nhem, chạy một mạch thẳng đến Ung Thành. Tuy rằng bọn họ khởi hành từ sáng sớm, nhưng sau khi đến Ung Thành thì cũng gần đúng giữa trưa.
223 Sau khi Trần Thục Ân dẫn người hành đại lễ bái tông xong! Trương Văn Trọng khẽ vươn tay ra đỡ một chút, nhẹ giọng nói: “Được rồi, tất cả đứng lên đi. ” Nghi thức này không thể thiếu được, cho nên hắn cũng không có cự tuyệt đám người Trần gia.
224 Trương Văn Trọng dùng thời gian ngắn nhất chạy về phòng y tế, trực tiếp chạy tới lầu hai, nhìn thấy hắn xuất hiện, Lâm Tử Mạn và hai bác sĩ trực vẻ mặt lo lắng đều đồng loạt thở ra một hơi.
225 Vừa nhận được điện thoại của Trương Văn Trọng, đồng thời hiểu được chuyện phát sinh bên chỗ Trương Văn Trọng, Đàm Thanh rất nhanh liền chạy đến phòng y tế, đi cùng nàng còn có mấy hình cảnh thuộc hình cảnh đội.
226 Trương Văn Trọng xoay người hỏi Tam Túc Ô: “Khí tức của tên tội phạm lưu lại trên năm nạn nhân, ngươi đều nhớ kỹ rồi chứ?” “Yên tâm đi, chủ nhân, tôi đã nhớ kỹ rồi!” Tam Túc Ô rất tự tin hồi đáp.
227 Trong tiếng sấm đinh tai nhức óc, những đạo thiểm điện xuyên toa gào thét, chiếu sáng cả màn đêm đen kịt âm u. Nương theo những đạo thiểm điện lóe sáng, Tô Hiểu Hồng cuối cùng cũng nhìn thấy rõ gương mặt của người đang hát phật ca.
228 Nhìn thấy phong nhận cùng những hòn đá bay đến cũng không thể công phá chiếc chuông màu đỏ biến hóa từ tăng bào, tên dâm tăng bởi vì trở tay không kịp mà có chút thất kinh nhất thời liền bình tĩnh trở lại.
229 Ban đầu Trương Văn Trọng không có nghĩ pho tượng Hoan Hỉ Phật này cũng là bảo bối, nhưng có lẽ hắn đã nhìn lầm rồi. Bất quá chuyện này không thể trách hắn được, bởi vì vô luận kiếp trước hay kiếp này hắn đối với công pháp cùng bảo bối của Phật giáo mật tông đều không am hiểu nhiều lắm.
230 Có lẽ do thân phận phó tổ trưởng Đặc Cần tổ thuộc cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, mà sau khi Lý Triêu Dương cùng Đàm Thanh báo cáo quá trình phá án cưỡng dâm liên hoàn lên trên.
231 “Có chuyện lớn sao? Xảy ra chuyện lớn gì?” Tuy giọng nói của Eric có vẻ nôn nóng, nhưng Trương Văn Trọng không để lời nói của hắn vào trong lòng, ngược lại còn dùng giọng nói trêu chọc hỏi.
232 Hoàng thân Charles cũng không ngờ Trương Văn Trọng nói chuyện trực tiếp đến như vậy, không khỏi ngây người. Trong ấn tượng của hắn, người Trung Quốc vô luận nói chuyện hay làm việc đều rất uyển chuyển, có đôi khi nói đến nửa ngày ngươi vẫn không hiểu được hắn đang định nói gì.
233 Trương Văn Trọng tưởng rằng bọn họ đã bắt đầu biểu diễn. Nhưng khi hắn cầm chén trà nóng đi vào trong phòng họp, mới phát hiện các cô gái tuy đã thay trang phục vũ đạo, nhưng vẫn chưa bắt đầu khiêu vũ, mà đang ghé vào nhau nhỏ giọng trò chuyện.
234 Lời đề nghị thình lình của Tô Hiểu Hồng dọa Trương Văn Trọng giật mình, hắn liền cười khổ lắc đầu cự tuyệt, nói thẳng mình không biết khiêu vũ. Nhưng làm kẻ khác ngoài ý muốn chính là, ngoại trừ một mình hắn, những người còn lại đối với lời đề nghị này của Tô Hiểu Hồng không ngờ lại vạn phần tán thành và hưởng ứng.
235 Trần Nhàn, Trần Hi cùng vị trưởng lão Trần gia nhất thời vui mừng, lần thứ hai hướng Trương Văn Trọng cúc cung, cùng kêu lên nói: “Đa tạ tông chủ. ” Khi Trương Văn Trọng cầm chiếc rương nặng cả trăm cân đựng đầy tài liệu quay về nhà trọ, đã hơn mười giờ rưỡi tối.
236 “Chào ông, Charles tiên sinh, tôi là Trương Văn Trọng. ” Trương Văn Trọng cũng không có cảm giác ngoài ý muốn đối với người gọi điện thoại tới, bởi vì tất cả những việc này đều nằm trong sự dự liệu của hắn.
237 “Lời này của cậu có ý tứ gì?” Trương Văn Trọng mơ hồ đoán được mục đích của Tôn Nguy, nhưng vẫn cần nghe hắn chứng thực. Tôn Nguy cũng không trực tiếp trả lời vấn đề Trương Văn Trọng đưa ra, mà hỏi ngược lại hắn: “Trương ca, anh hẳn có nghe nói qua trên đường Oxford nằm phía bắc Great Russell Square của London có một nhà bảo tàng Anh(British Museum) chứ?” “Đương nhiên có nghe nói qua.
238 Khi Lý Quân vội vàng chạy tới phòng y tế đại học Ung Thành, quả nhiên đã nhìn thấy vị thị trưởng Phan Văn Đào vừa mới nhậm chức không lâu. Nhưng khác với tràng diện rầm rộ mà Lý Quân tưởng tượng chính là, Phan Văn Đào cũng không bưng cái giá của một thị trưởng, trái lại vẻ mặt mỉm cười đang ngồi nói chuyện bên một giáo y như Trương Văn Trọng.
239 Từ phòng hội nghị trên tầng hai có thể rõ ràng nhìn thấy cửa phòng y tế. Cho nên khi ba chiếc Audi màu đen dừng lại. Thì đám người Phan Văn Đào cũng đã nhìn thấy rồi.
240 Đầu năm nay Cổ Vũ mới tham gia làm phóng viên của tờ Nhật Báo Ung Thành. Đang đứng đầu trong danh sách phóng viên thực tập, nhưng muốn chuyển thành phóng viên chính thức cũng không phải dễ dàng.
Thể loại: Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp, Xuyên Không
Số chương: 44