301 Khi Trương Văn Trọng đi vào phòng y tế đại học Ung Thành, thời gian cũng không còn sớm, không ít đồng sự đã đến làm. Tiểu khu biệt thự Hải Vận cách đại học Ung Thành một khoảng, xem ra nếu đã mua nhà, cũng phải nên nghĩ tới việc mua xe.
302 Trương Văn Trọng quay đầu nhìn béo hòa thượng vẻ mặt đang cười khổ, chậm rãi hỏi: “Ông nói chọc tai họa, chính là do cô gái tên tiểu hồ đồ dựng lên sao?” “Cũng chính là cô ấy.
303 Vẻ mặt Trần Hi thật cổ quái, lại thở dài thở ngắn, lại không trả lời câu hỏi của Trương Văn Trọng. Trần Nhàn đứng ngay một bên, không khỏi nóng nảy, rất sợ loại thái độ này của hắn sẽ làm Trương Văn Trọng tức giận, vội vàng nhắc nhở giục giã nói: “Được rồi, Trần Hi, em đừng than thở nữa, tông chủ đang hỏi em kìa, nhanh trả lời!” Lúc này Trần Hi mới phục hồi lại tinh thần, Trương Văn Trọng còn đang ở đây, cũng không phải lúc hắn lên mặt sĩ diện.
304 Rời khỏi phòng làm việc của Trần Nhàn, Trương Văn Trọng đi tới phòng của ba người bị thương kia xem tình huống. Ba người bị thương tuy rằng mình đầy thương tích, máu nhiễm đầy người, nhìn qua rất dọa người, nhưng trên thực tế ngoại trừ Tần Lương ra, thương thế của hai người khác cũng không nặng lắm.
305 Tới thời gian đi làm, Trương Văn Trọng vẫn đến phòng bệnh trên lầu ba trước, xem rõ tình huống của bệnh nhân xong sau đó mới trở về phòng làm việc. Tô Hiểu Hồng đang đợi bên trong phòng từ lâu.
306 Lâm mẫu vừa cười vừa nói: “Mọi người cảm thấy tiểu Trương quen mắt là chuyện rất bình thường, bởi thời gian gần đây trên ti vi và báo chí, thường xuyên đều thấy tin tức của hắn.
307 Trương Văn Trọng đáp: “Cũng không tệ, ở trong phòng y tế, tiền lương mỗi tháng cũng khoảng ba bốn ngàn nguyên. ” Bởi vì dì của Lâm Tử Mạn chỉ hỏi hắn thu nhập ở phòng y tế, cho nên hắn cũng chỉ trả lời phần thu nhập này.
308 Khi Trương Văn Trọng chạy tới bệnh viện Ung Thành, lại ngoài ý muốn phát hiện Tô Hiểu Hồng và mấy nghiên cứu sinh đang đứng bên ngoài cổng bệnh viện chờ đã lâu.
309 Khúc mắc quả này cũng làm cho Trương Văn Trọng phi thường đau đầu. Bởi vì ở trong nội thể Đàm Thanh không hề phát hiện thấy dấu vết độc tố của Cửu Anh Độc Diễm lưu lại.
310 Sau khi châm viêm xong cho bệnh nhân cuối cùng, Trương Văn Trọng ngồi lên trên ghế thở hổn hển khôi phục thể lực. Nhìn thấy tình huống này, một vị hộ sĩ nhu thuận thông tuệ vội vã cầm đến một ly nước đường gluco nóng hổi đưa cho hắn.
311 Lúc này Trương Văn Trọng cũng không lấy ra Hỗn Độn Lô, mà lấy trong rương ra Tử Băng Sa và Hải Để Băng Châu hai loại linh tài liệu, đồng thời thúc đẩy chân nguyên, nhồi hai loại linh tài liệu thành bột phấn.
312 Đón lấy luồng gió lạnh sáng sớm, Trương Văn Trọng kéo theo thân thể uê oải, đi vào bên trong phòng y tế của đại học Ung Thành. Đêm qua, sau khi trừ xong độc tố Cửu Anh Độc Diễm cho hai mươi mốt bệnh nhân, đã tiêu hao linh lực và tinh lực của Trương Văn Trọng rất lớn.
313 “Cậu nói gì, học viện thể dục Thiên Nam có chuyện ma quái?” Vùng lông mày Trương Văn Trọng cau lại, thần sắc trầm ngâm. Mặc kệ chuyện ma quái là thật hay giả, chỉ dựa vào thời gian và địa điểm mà xem, hắn có quan hệ tới Bộ Bằng.
314 Nghiêm Tung cau mày, nghi hoặc nói: “Trương tổ phó, anh sao có thể hỏi được chuyện gì từ miệng của mấy sinh viên đó? Theo tôi thấy, bọn họ đã bị kinh hoàng đến phát điên, vô luận hỏi bọn họ chuyện gì, câu trả lời đều là “Ác quỷ lấy mạng, tha mạng, đừng ăn tôi” những lời ăn nói rối loạn lung tung.
315 Qua sự trấn an của Trương Văn Trọng và Tam Si, những cảnh sát cũng đã khôi phục lại bình thường, lúc này Tam Si mới đè thấp thanh âm, nói: “Trương tổ phó, nói cũng không thể nói như vậy, chúng ta chẳng lẽ đem chân tướng chuyện này nói ra cho tất cả mọi người biết hay sao? Nói vậy, toàn bộ Ung Thành không rơi vào khủng hoảng và rung chuyển mới là lạ! Vài chuyện xảy ra ở niên đại chín mươi, không phải là sự giáo huấn hay sao? Cho nên chúng ta nói dối giấu diếm sự thật, cũng là hành động bất đắc dĩ thôi.
316 Mười giờ đêm, trên tầng mười của trường đại học Ung Thành, Trương Văn Trọng cùng Béo hòa thượng, Tam Si, Vũ Văn Hà, Quý Mị, đang đứng ở trên cao nhìn xuống cả ngôi trường đại học rộng lớn.
317 “Choang. ” Bộ Bằng không khỏi sững sờ. . . . Tô Hiểu Hồng cư nhiên không tìm cách chạy trốn, mà ngược lại còn rút súng ra chơi đùa với hắn. Trong tiếng cười quái dị, Bộ Bằng thả người nhảy dựng lên, dang rộng hai tay đánh về phía Tô Hiểu Hồng, đồng thời vẫn không quên châm chọc, nói: “Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi nghĩ rằng, súng đạn bình thường có thể gây uy hiếp cho ta sao? Nếu ngươi bỏ chạy, ta còn cảm thấy đau đầu.
318 Quý Mị khiếp sợ há hốc miệng, tình cảnh trước mắt khiến cho nàng ngây dại hồi lâu, sau đó mới phun ra một câu: “Đang xảy ra chuyện gì? Đây không phải là Đông Doanh Độn Thuật sao? Bất quá ninja đều dùng đạn khói, đâu có giống như hắn, tự đem hài cốt của mình bạo nổ thành sương mù.
319 Trương Văn Trọng cũng cảm thấy việc này phi thường phiền phức, nếu như bên trong xương cốt của Bộ Bằng ẩn chứa khuẩn que, bằng vào năng lực của hắn tự nhiên có thể đem trận bệnh dịch này tiêu diệt từ trong nôi, không cho nó truyền nhiễm lên trên con người, dẫn phát ra tật bệnh trí mạng.
320 Phan Văn Đào vốn đang ngủ say, thế nhưng khi nhận được điện thoại của Trương Văn Trọng, nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ, thậm chí mồ hôi lạnh còn toát ra trên trán.