1 Chào các đạo hữu đã đến với Huyền Lục, mục đích mình viết ‘lời mở đầu’ này như là một lời chào mừng các đạo hữu đã ghé thăm truyện của mình, đồng thời cũng là nơi khuyến cáo nhẹ về truyện.
2 Tự cổ vạn năm, Huyền Lục chiếu viết Huyền Đô Đại Lục tu chân giới thịnh hành, người người tu luyện. Hai ngàn năm trước, Ma đạo hoành hành, tận diệt nhân gian, máu lửa khắp nơi, oán hận ngập trời.
3 Nguyệt Hải Thành.
Mùa đông vừa qua, ánh sáng ấm áp của mùa xuân đang tới dần. Tuy rằng tuyết mùa đông vẫn chưa tan hoàn toàn nhưng khung cảnh vẫn khiến người người cảm nhận được tân sinh.
4 Đói bụng, với phàm nhân là bình thường, với Khương Hy thì có chút lạ. Một ngàn năm rồi hắn chưa từng ăn gì khác ngoài đan dược, càng không có đói bụng.
5 Khương Hy đang đi trên con đường lớn nhất Bắc Thành - Thủy Vũ Lộ. Con đường này trước nay tên là Thạch Lộ, mặt đường được xây dựng bằng đá, chúng chính là từ đá khối tự nhiên.
6 Buổi tối.
Tiệm thuốc của Điền đại phu.
Khương Hy bắt chéo chân ngồi trên giường, dáng vẻ suy tư vô cùng. Hắn đang mưu tính làm sao giết Thẩm Minh mà không lưu lại dấu vết.
7 Sáng hôm sau.
"Đại nhãn tử, bốc thuốc cho lão thái bà này".
Điền đại phu nói, trông có vẻ không kiên nhẫn với bệnh nhân trước mặt. Đối diện lão là một lão bà đã ngoài sáu mươi, đôi mắt vẫn đục, hậm hực nhìn Điền đại phu.
8 Tu sĩ muốn tu hành cần gì đầu tiên? Đáp án là thiên địa linh khí.
Linh khí tán loạn trong trời đất, không tụ hội về một chỗ thì làm sao mà thuận lợi cho tất cả cùng tu hành? Đáp án là tụ linh trận.
9 Thẩm Minh hiện tại sắc mặt thật sự không tốt, vết thương của hắn đã gần một canh giờ chưa được chữa trị. Mặt hắn ngày một tái nhợt, nếu không có tu vi Luyện Khí tầng hai chống đỡ thì hắn đã gục rồi.
10 Buổi tối.
Như một thói quen hằng ngày, Điền đại phu ngồi ở bàn đá ngoài sân uống rượu và ngâm khúc. Tâm trạng của Điền đại phu hôm nay có chút biến hóa, lão đặc biệt uống nhiều, ít nhất cũng đã hai vò rượu.
11 Những ngày này, Khương Hy tự nhốt mình ở trong phòng để ổn định cảnh giới đến hoàn chỉnh nhất. Hắn lấy cớ bị cảm do tắm đêm, Điền đại phu chỉ nhắc nhở hắn nghỉ ngơi cho tốt, cơm nước đến giờ lão sẽ để trước phòng.
12 Tại một dãy núi nào đó trên Huyền Đô Đại Lục.
Dãy núi này rộng lớn và trải dài vô cùng, hơn nữa nó cũng cực kỳ cao, tựa như một tấm bình chướng khổng lồ tự nhiên vậy.
13 "Dừng"
"Điền đại phu, chúng ta dừng lại nghỉ một chút thôi", Phu xe trung niên nói.
"Được rồi, chúng ta nghỉ một chút", Điền đại phu ngồi trong xe nói ra.
14 "Dừng lại"
Hai người đàn ông đứng trước cổng đồng loạt lên tiếng, là một trung niên và một thanh niên. Hai người họ đều mang phục trang lính quan phủ, trên tay cầm giáo.
15 Dọn hết dụng cụ và thuốc thang ra trên bàn, Khương Hy lấy một miếng vải trắng ra che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt để nhìn. Hắn nhìn về phía chỗ Điền đại phu và Lâm Lục Viễn đang đứng.
16 Cách khá xa với nơi Khương Hy đang ở, nơi đây là nơi ở của vị Thanh tiểu thư kia. Ở Linh Vân trấn, người quyền lực nhất đương nhiên là quan phủ Lâm Lục Viễn nhưng người giàu nhất là Thanh gia.
17 Điền đại phu trở về, dáng vẻ tương đối mệt nhưng thoạt nhìn lão nhân này khỏe mạnh hơn Khương Hy không ít. Đằng sau lão là Lâm Lục Viễn, thông thường với thân phận của hắn thì hắn đương nhiên phải đi đầu mới đúng.
18 Bữa ăn kết thúc trong không khí không mấy vui vẻ, Điền đại phu cùng Khương Hy trở về phòng. Ở đại sảnh chỉ còn ba người nhà họ Lâm, Lâm Lục Viễn nhìn qua Lâm Thanh Đình nói:
"Đình nhi, đừng gây sự"
"Phụ thân, người để cho ta chịu uất ức như vậy sao?", Lâm Thanh Đình không cam lòng nói
"Hai người họ có khả năng hóa giải dịch bệnh, riêng điểm này là đủ để ngươi an phận rồi".
19 Sáng hôm sau, Khương Hy và Điền đại phu đều ngồi xe ngựa rời phủ rất sớm, phu xe là trung niên mặt sẹo. Đi sớm như vậy không phải là đến Thanh gia mà cả hai muốn đi kiểm tra nguồn nước.
20 Linh Vân trấn bản gốc không được gọi là trấn mà là một cái làng nhỏ. Dân cư vô cùng thưa thớt, dân di cư đến làng cũng không lựa chọn định cư tại đây.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100