1 Mỗi bốn năm, trọng phạm đày Hung Đảo
Cướp con mồi, đại hán đấu Liễu Minh.
(vuongtuphuong)
Thành Trừ Châu là tòa thành nhỏ nằm ở cực đông, giáp biển thuộc Đại Huyền Quốc, mà dù có phóng mắt nhìn khắp đại lục Vân Xuyên thì tòa thành này vẫn được xem là một trong số những tòa thành nằm xa nhất về phía đông.
2 Cự hán quay đầu lại, trong mắt gã hiện lên đôi chút kinh ngạc, mắt thấy Liễu Minh kéo căng dây cung nhắm thẳng mình, thần sắc gã bỗng nhiên mãnh liệt thay đổi, trên người tỏa ra một hồi khí tức hung tàn, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống Liễu Minh.
3 Đêm nay, thiếu niên mơ thấy một cặp phu phụ trung niên đứng đối diện vẫy tay với hắn, nam nhân mặc áo bào xám còn nữ nhân thân vận thanh sam, khuôn mặt hai người mờ ảo không rõ.
4 Cùng thời gian đó, Càn Thúc mang theo mấy người của Ô Vân Bang đi săn bắn ở Tê Hà Lâm thuộc phần gần giữa Hung Đảo.
Bọn họ đang đuổi theo một con quái hung không biết tên hung mãnh dị thường.
5 Trong Ô Vân cốc toàn là nhà gỗ, chỉ sau một lượt hỏa tiễn bắn vào thì lập tức khắp nơi đều thấy lửa lớn bốc lên kèm thèo những đám khói dày đặc cuồn cuộn tuôn ra.
6 Trong thời gian uống cạn một chén trà sau đó, Liễu Minh một đường liên tục chạy, một chút ngừng nghỉ cũng không dám có, dù đã cách Ô Vân Cốc được một quãng nhưng nơi này cũng chẳng phải là an toàn tuyệt đối.
7 “Càn Đồng, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một hán tử mũi như mũi ưng nhìn sang Càn thúc hỏi.
Trong đội săn bắn, Càn thúc là người có thực lực mạnh nhất, trong những săn bắn tại Tê Hà Lâm này thì mấy người đều nghe theo mệnh lệnh của y.
8 Nhìn thấy Liễu Minh gật đầu, Càn thúc mới yên lòng, nhưng cũng có chút hối hận khi đã nói cho Liễu Minh những chuyện này, nguyên nhân đương nhiên không muốn người khác biết được.
9 Trên lân phiến của quái xà đột nhiên tỏa ra một cỗ sóng nhiệt, thân thể khổng lồ của nó cuộn tròn lại, cái đầu ngóc cao lên làm cho tấm lưới vốn được mọi người giữ chặt thì lúc này cũng nhô lên theo.
10 Y vừa dứt lời, đã có người đi lên trên đài đặt xuống một tấm ván gỗ.
Các bang chúng bên dưới nghe vậy thì lập tức xôn xao bàn tán với nhau. Lần này không những có hoạt động tầm bảo mà còn có thể nhìn đấu lôi đài, quả thật là được mở rộng tầm mắt.
11 Đây chính là môn công phu mạnh nhất của thanh niên áo đỏ, lợi hại ở chỗ hai tay của y biến hóa thất thường, người bình thường chỉ xem cũng đã hoa mắt chóng mặt, chẳng thể nào biết đâu là thật đâu là ảo cả.
12 Liễu Minh hít thật sâu, song chưởng khép lại tạo thành kiếm chỉ. Bởi theo suy nghĩ của hắn thì công pháp mà đối phương tu luyện là Ngạnh Khí Công, mạnh về sức lực, vậy mình cũng chỉ có cách tập trung sức lực lại vào một điểm, sau đó dùng kiếm chỉ thi triển kiếm pháp mà mình đã khổ luyện bấy lâu nay để tấn công vào những nơi hiểm yếu như mắt, hầu, dưới nách của đối phương, may ra còn có cơ hội thủ thắng.
13 Liễu Minh đứng trong đám người của Mệnh Nhị Bang, trên người mặc một bộ đồ màu xám, chẳng khác với thường ngày là bao, chỉ là hôm nay bên hông có đeo thêm một cái túi thơm màu đen.
14 Chẳng qua là Liễu Minh cũng không dám ngủ say. Từ khi hắn trải qua cảnh tan cửa nát nhà lúc nhỏ tới nay thì đã có khả năng nhất tâm nhị dụng hiếm thấy là có thể chia tinh thần của mình thành hai phần độc lập với nhau.
15 Khi Liễu Minh còn cảnh giác bước từng bước một đi vào bên trong thì cùng lúc này, khu vực trung tâm nội đảo, những cuộc chém giết tràn ngập huyết tinh đã bắt đầu diễn ra, bao gồm cả những kẻ tầm bảo tranh cướp với nhau và cả những quái thú trong đảo tấn công những kẻ đi tầm bảo nữa.
16 "Chẳng lẽ là Lôi Mãnh và Mông Phóng hạ độc ta sao?" Liễu Minh cắn răng, cố gắng bám vào một thân cây rồi xoay người lại.
Ngoài dự liệu của hắn là cách đó không xa, Lôi Mãnh và Mông Phóng cũng té ngã trên đất, gương mặt cực kỳ dữ tợn, các gân xanh nơi cổ cũng nổi cả lên, gương mặt đỏ rực, hình như đang vô cùng đau đớn.
17 Đến lúc này, Liễu Minh đã có thể chắc chắn tới tám chín phần cây cỏ trước mắt này chính là tiên thảo mà mọi người trên đảo đồn đại. Hắn đã từng nghe Hoàng Tam nói qua, càng là dược liệu quý giá thì khi hái càng phải cẩn thận, nếu không may làm dược liệu bị tổn thương thì dược lực sẽ đại giảm.
18 Liễu Minh ngồi vận khí dưới gốc cổ thụ này suốt một đêm, đến ngày thứ hai thì vết thương trên người đã có chút tiêu sưng, tuy còn chút đau đớn nhưng cũng không ảnh hưởng tới hành động của hắn nữa.
19 Sau thời gian cạn một chén trà, Liễu Minh mới thở hổn hển bước ra. Sau khi hắn đánh lén thành công, lại kích phát tiềm năng cơ thể rồi kịch chiến thêm một trận nữa mới giết chết đối phương.
20 Những người Mệnh Nhị Bang mau chóng trở về nơi đóng quân. Từ xa trông thấy, những bang chúng ở lại có chút giật mình rồi đồng loạt hoan hô vang dội.
Chu Phó Bang Chủ mang theo một ít người chạy ra đón, kinh ngạc nhìn Thượng Bang Chủ một cái, bởi chưa đến hai mươi ngày, đáng lẽ họ còn chưa về mới phải.