21 Xe ngựa ngày càng đi xa, kể từ lúc tiễn Khương Hy và Điền đại phu, ánh mắt Thanh Tiêu Nhi vẫn thủy chung nhìn theo bóng xe cho đến khi nó mất hút nơi cuối đường.
22 Buổi tối.
Như mọi ngày, Khương Hy đều sẽ lựa chọn một mình ngâm trong phòng tắm.
Khương Hy ngả lưng dựa vào thành bồn tắm, thân người hắn càng lúc càng trượt xuống, trông có vẻ rất thư thái.
23 Màn đêm ngày càng đen, những ánh sao xa xăm đang tỏa ra hào quang tựa như muốn thắp sáng bầu trời. Tiếc thay, đêm sở dĩ là đêm bởi vì trừ mặt trời ra thì không có thứ gì che lấp được nó.
24 Sáng hôm sau.
“Rầm. . . rầm. . . rầm”.
“Điền đại phu, Khương đại phu, hai người tỉnh dậy chưa?”
Tiếng đập cửa cùng tiếng la thất thanh đầy khản đặc mà vang lên.
25 “Hai vị đại phu ăn ngon miệng”, một vị phụ nhân cười nói.
“Đa tạ đại thẩm”, Khương Hy cười đáp.
Điền đại phu và Khương Hy sau khi xem ‘bệnh’ cho Lâm Thanh Đình xong liền không ở lại Lâm phủ nữa mà đi ra ngoài ăn sáng.
26 Nghe được giọng nói này, không chỉ Khương Hy mà cả Điền đại phu và phụ nhân kia cũng quay lại. Điền đại phu rất ngạc nhiên, bởi lão không nghĩ một thiếu nữ nhỏ bé như thế này mà lại can đảm không ngờ.
27 Khương Hy hít một hơi sâu, nghiêm túc nhìn Điền đại phu rồi gật nhẹ đầu. Điền đại phu gật đầu đáp lại, bắt đầu lấy cây kéo và cắt áo của trung niên nhân ra, sau đó lão dùng tay sờ lên vùng bụng hắn và ấn nhẹ.
28 Trưa hôm đó, Điền đại phu tỉnh dậy, tinh thần khoan khoái hơn rất nhiều. Lão nhìn hiện trường Khương Hy dọn sạch sẽ mà gật đầu hài lòng. Lão tiến lại kiểm tra trung niên nhân đang nằm trên bàn, trung niên nhân hơi thở đã ổn định hơn rất nhiều.
29 Khoảng gần năm mươi năm về trước, Điền đại phu lúc đó là một thanh niên trẻ. Thời điểm đó lão vẫn còn giữ lấy cái tên Bạch Y. Bạch Y cũng như bao người khác, tuổi trẻ khí thịnh lại muốn xông xáo ra thế giới bên ngoài.
30 Câu chuyện của Điền đại phu quả thật rất kỳ thú, nghe tưởng chừng như là bịa chuyện, nếu người nghe không phải là Khương Hy thì có lẽ sẽ có ý nghĩ đó thật.
31 Lộc cộc, lộc cộc. . .
Tiếng xe ngựa từ từ mà chạy trên đường, người nào nhìn thấy đều tự động lui ra mà tránh, mỗi khi tránh, họ đều cúi người chào và mỉm cười.
32 Nếu hỏi người dân Linh Vân trấn rằng ai là đệ nhất mỹ nữ thì hầu như toàn bộ sẽ trả lời là Thanh tiểu thư.
Thanh tiểu thư là Thanh gia đích nữ, là đứa con duy nhất của Thanh lão gia.
33 Đêm nay trăng tròn sáng tỏ, thật to mà cũng thật gần. Dù vầng trăng kia chỉ là một hình ảnh phản chiếu nhưng ảnh hưởng thực sự của mặt trăng không phải là thứ mà tòa trận pháp nhỏ nho đó có thể cản được.
34 Nắng lên, đường liền đông người.
Hôm nay, Linh Vân trấn đông đúc đến lạ thường, đối với người ngoài có lẽ là đúng nhưng với người dân ở đây không. Đây là cảnh vốn dĩ và đáng ra phải luôn tồn tại ở Linh Vân trấn mới đúng.
35 Trong lòng Lâm Lục Viễn lúc này như muốn dậy sóng, hắn không ngờ mọi chuyện chỉ trong chốc lát liền bị lật đổ nhanh như vậy. Hôm trước, sau khi nhận được toàn bộ thông tin về Lân từ lão quản gia, hắn đã đích thân đến đại lao để thẩm tra.
36 Lân an tĩnh mà ngồi thẳng lưng đối mặt với Khương Hy, hắn là người bệnh, hắn có thể nằm nhưng hắn không dám dùng quyền hạn đó, nhất là với người trước mặt.
37 Nhìn thấy lão nhân kia, Khương Hy không có bất ngờ gì, dù sao đây cũng chính là người mà hắn ‘phải gặp’. Hắn cười đáp:
“Lão bá, người hiểu ta thật đấy”.
38 “Khương đại phu, ngài đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”.
Một thanh âm bỗng dưng phát ra, thanh âm này mang vẻ trầm ổn có chút khản đặc, tựa hồ người nói là một trung niên nhân.
39 Khu rừng này nhìn về tổng thể thì tương đối rộng, nếu so về mặt diện tích, Linh Vân trấn có khi chỉ bằng một phần ba là cùng.
Khương Hy không biết nên gọi khu rừng này như thế nào.
40 Sau khi đám sói kia chết xong, một mùi máu tanh liền bốc lên, thu hút những loài thú hoang khác đến. Những con đến sau mạnh yếu đều có đủ, tất cả đều là thú ăn thịt.