1 Cửu Hà Đại Lục, được chia làm Cửu Châu, trong đó bao gồm Đông Châu, Tây Châu, Nam Châu, Bắc Châu, Trung Châu, Lĩnh Châu, Xích Châu, Sương Châu, Phong Châu.
2 Cửu Hà Đại Lục.
Tử Nguyệt Đỉnh bên trên.
Mặt trời đã lặn, mây mù chiều tối đã kinh trở thành màu xám, một nam tử hai mắt tang thương đang bình tĩnh nhìn lấy bầu trời đang dần chìm vào bóng tối kia.
3 Thiên Y từ chối cho ý kiến, khóe miệng khẽ nhếch nhìn nàng đầy thú vị, nói thật, trên đời này có cái gì thiên tài hắn chưa từng gặp qua đây.
Nguyệt Vô Song cái kia tâm tính không sợ chiến, thậm chí còn lấy chiến dĩ chiến để hắn rất thưởng thức, một cái nữ hài có thể làm được điều đó nhưng là còn hơn một đám đấng mày râu kia.
4 Sáng sớm ban mai, ánh mặt trời chói chang xuyên qua từng áng mây trắng rủ xuống đại địa khiến nhiệt độ càng trở nên nóng cháy.
Chờ tới buổi trưa, Thiên Y mới hồi phục tinh thần mở cửa đi ra, khi hắn vừa mở cửa đã thấy một cái bé gái chừng năm tuổi đang cầm một cái giỏ cơm trong tay tươi cười nhìn hắn.
5 “Sao vậy. ” Thiên Y nghe nàng dường như biết người tới là ai cũng không bất ngờ thuận miệng hỏi.
“Là một vị sư thúc suốt ngày muốn nương trở về cùng với một tên phiền phức luôn có ý đồ với Vô Song tỷ.
6 Thứ này tên là Vĩnh Hằng Luân, nó là một thứ không nên xuất hiện tại Thiên Địa này!
Cái món đồ công dụng nhưng có thể tự động sinh ra nguyên khí, có thể nói khi ngươi dung hợp với nó lúc ngươi không cần hấp thu lấy thiên địa tinh hoa cũng có thể dựa vào hấp thu nguyên khí do nó diễn sinh ra để lên cấp.
7 Sáng sớm tinh mơ, từng áng mây màu trắng ngự cao trên thiên không, ánh mắt trời chói chang rủ xuống đại địa khiến cho từng bông hoa hướng về ánh mặt trời hướng tới.
8 Cũng không lâu sau, khi bầu trời đã tới tối dần lúc, Thiên Y rốt cuộc đã làm xong một cái nhà gỗ.
Đứng dưới ánh trắng sáng, đôi mắt hiện lên một tia hài lòng với kiệt tác của mình, ánh mắt theo đó khẽ đảo qua phía bên cạnh, chỉ thấy Nguyệt Vô Song bên kia căn nhà gỗ cũng sắp xong xuôi, không cần mình phải tiến tới giúp đỡ.
9 Cả bốn người vượt qua khe suối rồi đi vào bên trong, vào tới đây mấy người trong lòng cũng là tin tưởng Thiên Y lời nói.
Bởi vì nơi đây bây giờ hoàn toàn là một cái động phủ khác hoàn toàn với cái khe suối từ bên ngoài nhìn tới, cho tới giờ thì kẻ ngu cũng nhận ra được điều khác biệt của địa điểm chứ đừng nói là bọn họ Thiên Chi Kiêu Tử này.
10 Đang lúc Thiên Y nói ít lời thì đang ngồi đấy Vương Tùng cùng Lăng Tuyền quanh thân bỗng nhiên nổi lên từng sợi phù văn.
“Ầm ầm. ” Giống như Ma Âm quanh quẩn hắc ám lại tựa như Tiên Vương đang giảng từng đạo kinh văn thanh âm vang lên.
11 Đi trong rừng rậm, cây cối um tùm, nguyệt quang xuyên qua từng cái khe lá mà chiếu rọi xuống lấy đại địa.
Đi trong rừng, Thiên Y hai tay bế Huyền U đi về phía gian nhà gỗ.
12 “Vù. ” Tại sát na này, Nguyệt Vô Song động, nàng một cái động thân hình này nhưng là hóa thành tàn ảnh lao tới trên đầu Lôi Dương một thước chém xuống.
13 “Vù vù. ” Xé liệt thanh âm vang lên, hai binh khí ầm ầm lao nhanh chém ngang hông của đối thủ.
Đây là tâm tình cùng với tốc độ thi đấu. Bất kỳ ai chỉ cần trong lòng có chút sợ hãi hoặc do dự mình trong tay binh khí có thể hay không chém trúng đối phương trước khi binh khí của đối phương chém về phía mình thì sẽ để lộ ra sơ hở.
14 “Truyền cái gì?” Nguyệt Vô Song có chút không tìm được đầu mối nhìn hắn nghi ngờ hỏi.
“Ngươi có muốn hay không ta truyền cho ngươi một bộ pháp quyết đỉnh cấp?” Thiên Y nhìn nàng bình tĩnh hỏi.
15 Bên ngoài tông bên môn hộ, một mảnh đông đúc người người qua lại đứng đấy.
Hôm nay là Thái Huyền Môn cùng Xích Lạc Môn hai đồng minh môn phái giao lưu tỷ đấu võ học.
16 Vùng đại địa hoàn toàn mới phía dưới khi xuất hiện lúc nó ầm ầm chồi lên mặt đất để lộ một vùng đại địa rộng tới trăm vạn dặm, nó bề ngoài chỉ thấy quanh nó tử khí lan tràn, khắp nơi khói đen che phủ không thể thấy diện mục thật của nó.
17 “Đúng vậy, ta đã tới. ” Thiên Y nhẹ nhàng thở dài một hơi chậm rãi nói. Năm đó hắn từng đi vào đây qua, chỉ là thời gian có hạn vì đám người kia công tới nên đành phải tạm thời lui ra.
18 Thiên Y rời đi sau đã đi tới một cái địa điểm khác, tại đây xung quanh là một vùng sương mù bao quanh, ở nơi hắn đứng bây giờ, có lấy từng cây dừa năm cành lá xòe ra, thỉnh thoảng còn có từng giọt nước do sương mù tích tụ rơi xuống vang lên từng thanh âm tích tắc…
Ở giữa khu vườn dừa này, có lấy một cái bệ đá được đặt ở đấy, mà trên bệ đá thì lại được cắm lấy một thanh thước màu đen.