121 Thứ cocktail này quả nhiên là đáng đống tiền bát gạo a. Uống vào trong miệng mang lại cho Vương Minh đủ mọi hương vị, có vị ngọt ngọt, có vị chua chua nhưng nhấm nháp kĩ lại có chút chát chát.
122 “Hợp tác? Hợp tác gì?”Vương Minh mặc dù đã đoán được Vương Yến muốn hắn hợp tác làm gì nhưng đoán chỉ là đoán thôi. Vương Yến gật đầu nói“Chính là nhiệm vụ cấp S gần đây”Vương Minh nhìn Vương Yến từ đầu dến chân như thẻ nhìn thấy một sinh vật lạ ngoài hành tinh vậy.
123 Cộc… cộc…Vương Yến đang nằm say sưa ngủ thì bên ngoài có người gõ cửa. Bình thường nàng có thói quen dạy sớm để luyện tập nhưng đêm qua vì tâm tình cao hứng nên cả đêm nằm trằn trọc mất ngủ, mãi đến khi trời gần sáng thì mới chợp mắt.
124 Vương Minh khựng lại một chút rồi vẫn coi như là không nghe thấy gì, tiếp tục đi. Bạch Tiểu Diệp thấy Vương Minh như vậy thì càng tức giận hơn, đang tính lao lên dạy bảo Vương Minh một trận thì một bàn tay khô gầy giữ nàng lại.
125 Cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, Vương Yến ngước nhìn lên thì hơi sững người. Xuất hiện trước mắt nàng không phải một cái thân thể gầy gò như nàng tưởng tượng mà là một thân thể cuồn cuộn cơ bắp mạnh mẽ, các thớ cơ hiện rõ mồn một qua lớp áo góc cạnh trông không khác gì một bức tượng điêu khắc.
126 “Này ăn trái táo đi”Vương Yến gọt xong một trái táo đưa cho Vương Minh. Vương Minh cười cười cắn một miếng rồi nói“Cảm ơn. Ngon lắm cô cũng ăn đi”Vương Yến sau khi nhận được điện thoại của Vương Minh thì cảm thấy vô cùng vui sướng liền lập tức bắt taxi chạy đến phòng trọ của Vương Minh.
127 Vương Minh gật đầu nói“Phải. Một chuyện rất quan trọng đối với ta nhưng trước hết ngươi cứ ngồi xuống đi đã”Zack Macathy hơi khựng người lại trong giây lát rồi mới chậm rãi quay người.
128 Vương Minh cúp điện thoại, hắn hiện giờ đang đứng ở trên một chiếc cano nhỏ cách tà Elise không xa. Cả cơ thể hắn giờ ướt sũng từ đầu đến chân nhưng may mà bộ quần áo này được may bằng vật liệu không thấm nước nên dù ướt nhưng không khiến Vương Minh cảm thấy dính và nặng chút nào cả.
129 Nguyễn Giai Giai suy nghĩ một lát rồi gượng cười nói“Em cũng chưa biết đi đâu để mua quà”“Thế em định mua quà gì?”Vương Minh hỏi. Nguyễn Giai Giai im lặng một lúc rồi lắc đầu nói“Em cũng chưa biết là nên mua gì.
130 Tên béo gọi điện xong bộ dạng vô cùng cao ngạo thách thức“Có ngon thì bọn mày đứng ở đây cho tao”Vương Minh đánh chưa đã tay nay lại thấy con lợn mặc âu phục kia dám thách thức hắn thì mắt hơi giật giật nhưng hắn không lập tức động thủ mà cố nén nhịn quay ra nhìn Nguyễn Giai Giai ở bên cạnh.
131 Nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Trần Thanh Thanh là một biệt thự nằm ở ngoại ô của thành phố Đông Doanh. Thực ra nói đây là biệt thự thì không thật chính xác lắm bởi chủ nhân nơi này đã cải tạo nơi đây thành một cái câu lạc bộ, nơi chuyên dành cho các đám công tử tiểu thư giới thượng lưu tụ tập.
132 Vương Minh giật mình nhìn kẻ vỗ vai mình. Đó là một người đàn ông còn rất trẻ, nhìn khoảng 26, 27 tuổi, khuôn mặt hơi gầy gầy, hốc mắt lõm sâu, phong cách ăn mặc có hơi giống với Vương Minh cả người toàn là một cây đồ rẻ tiền, đầu tóc thì dài dài có chút rối rối trông giống với một rocker vậy.
133 Vũ Bác hống lên một tiếng như một con sói hoang, nắm ngón tay cong lại như móng vuốt vồ lấy Vương Minh. Vương Minh thấy thế tấn công của cái tên kia thì chả thèm để vào mắt mặc dù Vương Minh biết trong cái trảo kia còn nội khí.
134 Phương Tuấn bị người đẹp nói như vậy trước mặt bao nhiêu người nhưng không hề có chút xấu hổ nào cả mà vẫn tiếp tục giữ cách xưng hô cũ, điều này đủ chứng tỏ độ dày của da mặt hắn là như thế nào.
135 Tại trong tòa nhà quân y thuộc quân khu phía Nam. Trong một căn phòng bệnh xa hoa ở tầng cao nhất cuẩ viện quân y, Vũ Bác đang nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm hớ, khắp người hắn quấn đầu bông băng và gắn vô số thiết bị theo dõi sự sống.
136 Lương Vĩnh Thành lắc đầu nói“Cũng chưa hẳn là cái bậy. Nhìn những ảnh vệ tinh này có thể thấy vũ khí mà Nguyễn gia tập kết là những vũ khí hạng năng, rất tốn kém.
137 Đang trò chuyện vui vẻ với dì Bạch thì điện thoại reo lên. Vương Minh nhìn số máy là tên chết dẫm Phan Hoàng hắn liền đứng lên ra ngoài sân nghe điện“Phan Hoàng à, gọi tao có việc gi vậy hả”“Vương Minh à.
138 Ba người tiếp theo đó dưới sự điều tiết và pha chuyện cười của Phan Thiên Bình nên dường như quên hết những chuyện không vui trước đó, vui vẻ cười nói uống rượu.
139 “Cũng không có gì”Vương Minh xoay xoay khẩu súng trên tay chơi đùa. Tháy màn cảnh này thì Phan Thiên Trường lạnh sống lưng, mồ hôi đổ ra ướt đẫm cái áo sơ mi đắt tiền bên trong, chân run lập cập như muốn quỵ xuống.
140 Cánh cửa phòng mở ra, một nữ nhân viên phục vụ kéo một chiếc xe đẩy đồ ăn vào, khuôn mặt nở nụ cười nhiệt tình hết sức nói“Nhà hàng rất xin lỗi quí vị vì lộn xộn vừa rồi, ông chủ chúng tôi muốn dùng chai rượu này coi như là bồi tội.