161 Vương Minh nhìn đám người với ánh mắt hung ác đang lao về phía mình mà khinh thường, vốn hắn lúc nghe tưởng bọn chúng trình độ cỡ khá lắm, ngỡ là sẽ đánh một trận sướng tay sướng chân nhưng nào ngờ vừa rồi thử một chút thấy đám người này so với Hắc quân của hắn cũng chả sai biệt nhau là mấy cả.
162 “Thằng nhóc ta khuyên ngươi một câu tốt nhất là trở về nhà mà bí ti mẹ đi, mới mọc tí lông mà đã đòi ra xã hội chém giết”Tên địch nhân “già” híp mắt cười khẩy chế giễu.
163 Nguyễn Phi Long thân là nhị công tử của Nguyễn gia tuy ở Nam Hải cũng không uy phong được như anh trai hắn nhưng cũng là nhân vật có số có má, không kẻ nào dám dây vào.
164 Nhìn thấy số 13 ra khỏi phòng thì Nguyễn Hải Thượng mới nhìn sang đứa cháu trai yêu quí Nguyễn Phi Long đang sầm mặt. Chỉ cần nhìn thấy bộ mặt này của đứa cháu trái Nguyễn Hải Thượng dùng ngón chân cũng biết chắc chắn đứa cháu này gặp phải vấn đề khó giải quyết cần hắn ra mặt, nở nụ cười hòa ái hỏi“Phi Long có chuyện gì sao?”“Tức quá bác ơi”Nguyễn Phi Long lại nhớ đến nhục nhã mà mình phải chịu sáng nay thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, không kìm chế được nên cũng không quản nơi này là phòng làm việc của Nguyễn Hải Thượng cầm ngay cái cốc nước ném vỡ tan xuống sàn.
165 “Nghĩ ra gì?”Mã Đống và Trương Nghĩa trăm miệng một lời đồng thanh hỏi Vương Minh. Vương Minh cười hắc hắc rất mờ ám nói“Hai người còn nhớ cái tổ chức buôn bán ma túy ở quận 13 lúc trước không?”“Có”Mã Đống nói đến đây đột nhiên nhớ ra một thứ gì đó, hai mắt sáng rực lên nhìn Vương Minh hỏi“Có phải ý chú là…”Vương Minh mỉm cười gật đầu nói“Lần đó khi chúng ta tiêu diệt cải tổ chức đấy xong có thu được một lượng ma túy cao cấp tương đối lớn, ước chừng cũng phải vào khoảng vài chục triệu đô hiện giờ vẫn còn đang được bảo quan trong kho.
166 “Mọi thứ ổn cả chứ”Vương Minh nhìn thấy ba người kia đều lục đục tìm chỗ ngồi thì không khỏi chế giễu, vốn lúc hắn nghe thấy ba người này không tin tưởng hắn thì trong lòng đã có chút bực mình nay thấy ba người kia lục soát cả giờ mà vẫn không có thứ gì khả nghi cả nên không kìm long mà chế giễuMaria mặc dù trong lòng rất tức giận bởi Vương Minh chế giễu đội của nàng nhưng nàng biết cái tên trẻ tuổi trước mặt này thân phận không tầm thường chút nào mà trên hết là hành động lúc nãy của mình tuy rằng là thói quen nhưng mà đúng là quá vô lệ nên Maria đành nén nhịn.
167 Vương Minh trừng mắt nhìn Maria. Thực ra hắn không bài xích việc có người đến trợ giúp bởi nếu có thêm người đồng nghĩa với việc hắn sẽ an nhàn hơn rất nhiều.
168 Quá trình làm quen kết thúc. Quả một đoạn thời gian ngắn ngủi làm quen này thôi thì Maria và Vương Minh đều có thu hoạch cả. Vương Minh thì biết được khả năng của ba người kia còn Maria thì biết được Vương Minh là loại người ưa mềm không ưa rắn, tính tình khá phức tạp, không thích bị mệnh lênh rằng buộc.
169 Sáng hôm sau Vương Minh lái xe chở Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận còn Lâm Yên Yên thì đi xe của Phan Hoàng năm người hai xe nối đuôi nhau đi về phía Hoa Huệ thôn.
170 Nguyễn Giai Giai cảm thấy thân thể như thoát hư vô lực, cả người dựa vào ngực của Vương Minh, mặt đỏ hồng, thở hổn hển. Một lúc sau khi nàng hồi phuc được chút sức lực, nàng ngước đầu lên thì thấy Triệu Vận ở bên kia đang vừa rên rỉ vừa nhìn nàng với ánh mắt trêu chọc.
171 Bữa tiệc của thôn Hoa Huệ được tổ chức vào buổi tối, lúc ba người Vương Minh xuống dưới cửa khách sạn thì thấy lúc này ở khoảng sân trống rộng lớn trước cửa khách sạn, người dân đang chồng từng bó củi lên tạo thành một ụ lớn.
172 Cảm nhận thấy phía dưới thung lũng đang nóng như một ngọn núi lửa, khe suối thì đã ẩm ướt mờ hồ một ít nước đang chảy ra. Vương Minh biết Nguyễn Giai Giai động tình rồi nhưng vẫn chưa đủ, hắn tiếp tục dùng tay kích thích hai khu vực mẫn cảm ở bên trên và bên dưới.
173 Chuyến đi ở Hoa Huệ thôn kết thúc, nhóm người Vương Minh lập túc trở lại thành phố Đông Doanh bởi ngày mai chính là ngay nhập học học kì hai. Nhờ vào sự giúp đỡ của cha Phan Hoàng trước đó thì Vương Minh và Phan Hoàng đều chuyển đến học cùng với với Lâm Yên Yên, Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận.
174 “Nhị bang có nghe qua”Vương Minh gật đầu nói rồi hắn nhìn tên cầm đầu tóc đỏ ánh mắt nghi hoặc hỏi“Nhưng theo tao nhớ thì trong cao tầng của Nhị bang không có ai học Dịch thì phải”“Xem ra kiến thức của mày cũng không ít”Tên cầm đầu tóc đỏ nói với giọng có chút thận trọng.
175 “Cậu là ai?”Tên cảnh sát trung niên nhìn chằm chằm vào Vương Minh, ánh mắt tràn có chút khó chịu nhưng tia khó chịu này chỉ loáng xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất như chưa hề có.
176 Vừa đến đốn cảnh sát, Vương Minh lạp tức được hai cảnh sát đứng trước cửa đén hai bên xốc nách vác vào trong một căn phòng nhỏ. Nhìn căn phòng này chỉ khoảng vài mét vuông, bên trong cũng không có gì ngoài một chiếc bàn khá lớn, một chiếc tủ ở góc căn phòng và vài chiếc ghế sắt, nguồn sáng duy nhất chiếu sáng cho cả căn phòng chính là chiếc bóng đèn vang ở phía chiếc chiếc bàn.
177 Hai viên cảnh sát canh cửa phòng giam đang mải mê tán chuyện về việc bên trong thì thấy đồn trưởng hớt ha hớt hải chạy đến. Đi theo phía sau còn có hai người, một mỹ nhân trẻ tuổi và một người đàn ông mặc âu phục và trên sống mũi đeo kính gọng vàng, tay cầm cặp da đúng chất điển hình của loại người tri thức.
178 Tại một hộp đêm gần đồn cảnh sát nơi Vương Minh vừa ròi đi, vì bây giờ là buổi sáng mà thời gian hoạt động chủ yếu của các hộp đêm là vào tối muộn nên cũng không lạ khi trong hộp đêm lúc này vắng tănh, chỉ có vài người nhân viên đang đi đi lại lại và một số ít khách đến uống rượu.
179 “Thế thì tốt quá, em sẽ báo với chị Dương Hân để chị ấy còn kịp chuẩn bị”“Còn chuyện gì nữa không, không anh cúp máy đâu”Vương Minh nhìn về phía chiếc xe thấy hai người Nguyễn Giai Giai đanh nhìn hắn với bộ dạng nóng ruột, Vương Minh chỉ có nước cười khổ rồi ra hiệu bảo các nàng đợi trong xe một lát.
180 Vương Minh và tên lưu manh tóc đỏ im lặng không ai nói gì, song song đi với nhau một lúc, khi sắp đến đầu bên kia còn ngõ thì Vương Minh thấy ở phái trước có khoảng gần mười tên côn đồn, tên nào trên tay cũng cầm tuýp sắt, gậy gỗ đứng ở phía trước.
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Năng, Ngôn Tình, Đô Thị
Số chương: 50