901 Tên của mẫu thân Trương Dịch Chi người ngoài không biết rõ, bà có một tên húy là A Tàng, bây giờ con trai có chức quyền, cả kinh thành đều gọi bà là A Tàng phu nhân.
902 Chủ ý của Dương Phàm khiến huynh đệ Trương thị phát huy tác dụng gì ở trong đại duyệt, mặc dù mọi người hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi. Đợi đến khi yến tiệc sắp kết thúc, Trương Xương Tông vẫn còn trịnh trọng nhắc lại một lần nữa chuyện này, dặn dò mọi người ngàn vạn lần không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, khiến cho mọi người lại tò mò, nhưng đối với dặn dò của Trương Xương Tông, đương nhiên không dám chậm trễ.
903 Yến Nhi thấy Trương Dịch Chi giận dữ, hoảng hốt quỳ xuống, dập đầu nói: - Lang quân thứ tội, trong lòng lão phu nhân buồn bực thật sự không liên quan đến nô tỳ.
904 Võ Thừa Tự gắng gượng kéo thân thể bệnh tật ngồi ngay ngắn, ý độ tạo nên hình tượng tốt đẹp, lúc Võ Tam Tư giục ngựa theo giá đi qua, mắt thấy quân dung bất động như núi, khí thế trang nghiêm, không khỏi âm thầm tán thưởng: “Quả nhiên là một đội quân tinh nhuệ, Dương Phàm thật đúng là một kẻ có tài cầm binh!” Y theo bản năng nhìn về phía trước, vừa lúc thấy bóng dáng Dương Phàm cao ngất, Võ Tam Tư lại là âm thầm thở dài: "Đáng tiếc hắn khăng khăng một mực không chịu trung thành hiệu lực cho ta.
905 Hoàng đế và chúng hoàng thân quốc thích ăn trưa là ở trong đại doanh Thiên Kỵ, các đại sư phụ của nhà bếp tay cầm muôi, ở chân núi sau doanh địa Thiên kỵ chôn bếp đặt nồi, cỏ cây phía trước xanh xanh, cây cối lâm râm, bốn phía bày gấm ngăn cách, trải chiếu trúc trong rừng, khi hoàng thân quốc thích đều ngồi trên chiếu, giống như dạo chơi ngoài thành, cũng có điểm thú vị.
906 Lư Lăng Vương lảo đảo một cái, trong lòng không khỏi ngầm bực, đang không biết là ai thất lễ, làm hại ông suýt nữa thì ngã làm trò cười cho thiên hạ, không nghĩ con gái lại kêu lên một tiếng như vậy, trong lúc nhất thời ông đành phải không lộ ra là mình bị người khác đẩy ra, đành phải ưỡn ngực đứng thẳng giống con gái.
907 Võ Tắc Thiên thản nhiên liếc mắt Võ Ý Tông một cái, bất động thanh sắc hỏi han: - Như thế nào không được? Võ Ý Tông giọng điệu cứng lại, y chỉ theo bản năng không muốn để Dương Phàm nắm giữ quyền lực lớn như vậy, chưa từng nghĩ tới lý do, nhưng Hoàng đế đã hỏi, lại là hỏi trước mặt mọi người, y đành phải do dự nói: - Thiên Kỵ là thị vệ trong cung, trách nhiệm trọng đại, lại đảm nhiệm ngoại chức, sợ.
908 Cổ Nhị Thúc nói với Dương Phàm: - Thẩm công tử từng khen ngợi trước mặt Lão Thái công rằng A Lang ngươi là một người tài năng, tuấn kiệt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền! Dương Phàm nghe thấy ba chữ “Thẩm công tử”, lập tức bỏ đi ý niệm cáo từ trong đầu.
909 Sáng sớm ngày tiếp theo, đón ánh mặt trời nhô lên phía đông, một chi quân đội hùng mạnh tiến vào thành Lạc Dương. Đội ngũ vừa mới vào thành, quân tư nghiêm chỉnh, cả đội ngũ tiến vào giống như nghiêng núi nghiêng rừng, liền thu hút sự chú ý của đám dân chúng Lạc Dương.
910 - A Ngưu! Dương Phàm đưa ra quyết định, cất giọng kêu về phía bên ngoài. Tiểu đồng A Ngưu đang ngồi ở ngoài bình phong nhóm lửa, nghe thấy Dương Phàm gọi, vội vàng chạy vào, trừng lớn đôi mắt nhìn Dương Phàm.
911 Dương Phàm và Cổ Trúc Đình bàn bạc đã xong, liền cùng nhau đuổi hướng Cổ gia nhân nhà khách bỏ. Chỗ này khách bỏ độc thành một giao viện, có thể ở thượng bốn năm vị khách nhân cực kỳ tùy tùng, Cổ gia những người này vừa đến, nơi này nghiễm nhiên liền biến thành trong nhà nhà, toàn bộ trong sân ở đều là Cổ gia nhân.
912 Mệnh lệnh "Dời đô", chấn động toàn bộ "Thừa tự đường", ngay cả Ngũ họ thất tông liên hệ chặt chẽ với nhau như mạng nhện cũng mệnh lệnh kinh động đến. Lũng Tây, Lan Châu.
913 Cái tin Dương Phàm phải dời "Thừa Tự Đường" tới Lạc Dương không chỉ kinh động đến Thất tông ngũ tính, đương nhiên cũng kinh động đến minh hữu của hắn, đặc biệt là Độc Cô thế gia và Thượng Quan thế gia là nặng nhất.
914 Một buổi tối, trên Khúc trì lưu thủy ngoài Phi Hương Điện, huynh đệ Trương thị dùng lụa làm lá, dùng trúc tơ làm cành, kết thành từng đóa hoa sen cực lớn.
915 Mấy ngày nay, Dương Phàm bộn bề nhiều việc. Chuyện thường ngày quản lý quân doanh, tình hình tuần sát thủ vệ trong cung, cứ điểm bí mật của Thừa Tự Đường, ngồi tiếp chuyện lảm nhảm với mấy vị lão nhân Thiên Cữu Các, hẹn gặp thế lực của Thượng Quan thế gia ở trong Kinh, miễn cưỡng giữ liên lạc kết giao với Huynh đệ Trương Thị và Võ Tam Tư.
916 Khi Dương Phàm rời Hình bộ, trời đã lâm thâm mưa nhỏ, Nhâm Uy khoác áo mưa dắt ngựa cho hắn. Dương Phàm nhảy lên ngựa, chắp tay với Trần Đông. Trần Đông mỉm cười đáp lễ, nhìn theo bóng hắn thúc ngựa đi xa mới quay người, phất vạt áo, tiêu sái bước qua cánh cửa.
917 Lý Hinh Vũ sợ hãi, lùi lại hai bước, mặt biến sắc nói: - Ngươi ngươi dám! Ta là con gái của Lư Lăng Vương, là cháu gái của đương kim hoàng đế bệ hạ! Ngươi.
918 Nghĩa An quận chúa tuy rằng ương ngạnh, nhưng chỉ là xuất phát từ tâm tính kiêu ngạo ngông cuồng nổi lên. Ả sống trong sơn thôn nhỏ đã nhiều năm, chỉ cho rằng chiếm được thân phận tôn quý Con rồng cháu phượng, trong thiên hạ ai ai cũng sẽ phải kính sợ.
919 Nghĩa An quận chúa đuổi đánh chồng trong mưa, cuối cùng trở thành tin tức Thiên Kỵ và Kim Ngô Vệ ác chiến, dân chúng ở Lạc Dương nhiệt tình lan truyền tin tức này, rất nhanh đã nổi tiếng ầm âm, thể diện của Hoàng gia lần này hoàn toàn không còn.
920 Dương Phàm ra viên môn nghênh đón, Bùi quận mã vừa thấy Dương Phàm, lập tức vái chào, cảm kích nói: - Được sự giúp đỡ của Tướng quân, khiến cho Bùi mỗ tránh khỏi nỗi nhục nhã của phu nhân.