941 Phủ Thứ sử Phu châu, cửa phủ mở ra, Bùi Tốn cùng với một lão già tầm năm mươi tuổi chậm rãi đi ra. . Bùi Tốn mỉm cười, nói: - Lý thái thú, thứ cho ta không tiễn xa.
942 Thành Lạc Dương mưa phùn liên miên. Những ngày gần đây thời tiết ít nắng nhiều mây âm u, trời mưa không ngớt, rất nhiều hộ dân hai bên bờ Lạc Thủy đều đã bị nước tràn vào nhà.
943 : Biện pháp ngu xuẩn mà hiệu quả Những kho lương bị thiêu cháy ắt hẳn sẽ chẳng để lại một chút vết tích nào để mà điều tra. Không cần biết bên trong đó có cơ quan mật gì, thiếu hụt mất bao nhiêu lương thực, tất cả những tội trạng nghiêm trọng đều đã bị chôn vùi trong đống tro tàn.
944 : Biện pháp ngu xuẩn mà hiệu quả Thực ra, không cần phái người đi nghe ngóng, Lý Hạo cũng biết rõ rằng số lượng lương thực bị thiếu hụt là không ít. Phu Châu Thương được xây dựng vào thời nhà Tùy.
945 Thường ngày Lưu quản gia và Tăng Thương lệnh vẫn qua lại thân mật với nhau. Lưu Vũ Hoàn cũng thường xuyên gặp mặt vị phu nhân này của Tăng Hữu Thiên, nhưng lúc này cách nói chuyện của y đã không còn được khách sáo thận trọng như trước nữa.
946 Nhà kho Phu châu bị Đội quân Đoàn luyện tiếp quản, tạm dừng mọi hoạt động xuất nhập lương thực. Bùi Quận mã quả thực làm tới cùng, ngày nào cũng đích thân đến nhà kho Phu Châu, đích thân kiểm tra từng kho lương một.
947 Những ngày này, Cổ Trúc Đình và mấy vị huynh trưởng cũng đang dùng cách thức riêng của mình để điều tra vụ án này. Bọn họ đều là những người nổi tiếng trong giang hồ, võ thuật cao cường bất phàm, nhưng nếu nói đến điều tra vụ án, tìm kiếm manh mối thì lại không sánh được với người trong nghề như Hồ Ngự sử.
948 Dương Phàm nhận trúc đồng trên tay, vốn định quay lại trại của mình, bất chợt nghe thấy đằng sau có tiếng gọi: - Dương Tướng quân! Dương Phàm quay đầu lại nhìn thì thấy Uyển Nhi mặc một chiếc áo choàng dài cổ tròn màu xanh nhạt, trên đầu đội một chiếc mũ khăn mềm, yêu kiều ngọc ngà giữa một khóm hoa đang nở rộ, đứng bên cạnh nhìn hắn, ngương mặt hé lộ ý vui mừng.
949 Từ những cuộc tranh luận của đám dân địa phương, Cổ Trúc Đình vô tình phát hiện ra những người dân tráng đó dường như không phải là người Phu Châu, giọng nói của họ có phần giống tiếng Diên Châu.
950 Dương Phàm nhíu chặt hai mày, ngay đến cả Uyển Nhi yêu kiều quyến rũ đang ngồi trên đùi cũng không thu hút được sự chú ý của hắn, tất nhiên lại càng không thể để ý rằng nàng cũng đang khẽ nhíu mày.
951 Trong khoảng khắc đó, ở điện đường rộng lớn của Thủ Tàng Thất có vô số cung nữ thái giám tuân mệnh tìm kiếm. Thị nữ thân cận mang đến một chiếc cẩm đôn hình trống cơm có thắt chữ vạn.
952 - Chúng ta có thể thông qua Ngự Sử Đài thượng để mật tấu, Thái Bình có người ở Ngự Sử đài, thiếp cũng có thể. . . Trong nháy mắt, Uyển nhi liền nghĩ được đối sách, nhưng nàng còn chưa nói xong, Dương Phàm liền ngắt lời nói: - Không! Lần này, để ta đến bẩm báo Hoàng đế.
953 Thiên tử nào mà không hy vọng thiên hạ dưới sự cai trị của mình thái bình an cư lạc nghiệp? Võ Tắc Thiên nghe xong lời Dương Phàm nói thì vô cùng vui mừng, tuy nhiên khi hắn nói xong, bà vẫn cười cười chỉ vào hắn: - Ngươi đó, chỉ biết nói lời ngọt dụ dỗ trẫm vui.
954 Cây ngô vốn đang xanh, sau một cơn gió đông thổi qua, cây lúa trong ruộng rạp xuống, bông lúa nặng trĩu không ngừng gật gật. Ngô lúc này vẫn chưa chín hẳn, nhưng trong giới hạn vụ thu, nông phu sẽ không đợi khi ngô chín vàng óng mới thu gặt, khi đó lúc chín mà thu gặt sẽ mất đi rất nhiều hạt, để mất đi lương thực sẽ bị trời đánh đấy.
955 Duyên Châu phủ nhìn từ bên ngoài đích xác khó có thể làm cho người ta có một cảm nhận là một đại thành phồn hoa. Nơi này là cao nguyên hoàng thổ rộng lớn vô cùng, ruộng bậc thang tầng tầng , thôn xóm thì lẩn khuất trong khắp dãy núi, mọi người phần lớn là dựa vào địa thế, dùng hầm trú ẩn lấy đông ấm hè mát làm ốc xá.
956 Tạ Vũ Bân cười nói: - - Tới kịp, tới kịp! Tạ mỗ lập tức sẽ phái người báo cho các phủ huyện hương thôn, yêu cầu các địa phương cung cấp xe ngựa, hộ tống Kỳ lão đến Duyênn Châu, nhận hoành ân của Thiên tử! Năm ngày sau, kể cả người ở nơi xa nhất châu ta chỉ cần nhanh chân một chút cũng sẽ tới.
957 Lý Nham vừa thấy Dương Phàm đã cười dài chắp tay: - Dương Điển sự vừa mới tẩy trần mà tại hạ đã tới quấy rầy, thực khéo nhỉ. Ha ha… Thấy theo sau người này là một nữ tử xinh đẹp, còn có hai nam hầu trẻ tuổi áo xanh tay ôm hộp quà, bèn chần chừ: - Túc hạ là…? Có phải ta đã gặp ngươi ở bên phủ Thái thú? Lý Nham tươi cười nói: - Ánh mắt của Dương Điển sự thật là tốt, tại hạ chính là quản sự trong phủ Thái thú, phụng mệnh Thái thú mà tới.
958 Nghe giọng nói dịu dàng của Dương Phàm, trái tim Cổ Trúc Đình lại run lên, nàng cắn môi, khẽ gật đầu, tựa như đóa “Dao dài Ngọc Phương” đang nở rộ trong viện kia yểu điệu trong gió.
959 Lý Viễn Cường từ trong nhà vội vàng đi ra, mặc khố, eo thắt dây lưng, ngoài khoác chiến bào, đầu đeo khăn vấn, eo giắt hoành đao, vai đeo một tay nải nặng bên trong có lương khô, túi nước, quần áo, hiên ngang oai hùng, nhìn chiến bào y thêu mây hóa ra còn là một vị đội trưởng.
960 Nghe Dương Phàm nói, Diệp Vũ hơi chần chừ, chăm chú nhìn hắn, đôi mắt tam giác lấp lánh. Các tướng dưới trướng Diệp Vũ thấy chủ soái như vậy, không tự chủ được mà đặt tay lên kiếm bên hông, vừa thấy động tác của họ, mấy vệ sĩ Thiên Kỵ mặc áo bó đóng giả làm tùy tùng lập tức không chút do dự rút bội đao.