1 Lần thứ hai Nguyễn Điềm nhìn thấy Triệu Đông Sanh, là ở trong một gian phòng sang trọng của nhà hàng nổi tiếng nhất.
Trước đây hắn là khách quen của nơi này, bây giờ hắn là phục vụ ở đây.
2 Ăn cơm được một nửa, đột nhiên có chuông điện thoại kêu, Triệu Đông Sanh lấy di động ra đứng dậy rời khỏi chỗ, sau mười mấy phút trở về, thấy thức ăn trên bàn đã bị quét sạch, một giọt cũng không chừa.
3 Triệu Đông Sanh tức giận đến nỗi hai mắt biến thành màu đen: ” Bán bao nhiêu tiền?”
Nguyễn Điềm nói ra một con số, giọng nói quá nhỏ làm Triệu Đông Sanh không nghe rõ, y hỏi lại một lần.
4 Sau khi mời Triệu Đông Sanh ăn cơm xong thì Nguyễn Điềm nhanh chóng rời đi, vội vã chạy qua ba con phố, đến một quán cơm nhỏ chỗ hắn đang làm thuê.
Một trận mắng chửi xả xuống sau đó là khấu trừ nửa ngày lương, cũng may cửa hàng đang bận rộn, ông chủ cùng hai người nữa xào rau còn không kịp, làm gì có thời gian mà quan tâm đến hắn.
5 ” Có hai trăm đồng mà đau lòng như vậy, còn bảo tôi hẹp hòi, cậu mới thật hẹp hòi. ” Triệu Đông Sanh quay đầu nhìn xe của mình vẫn còn đang rung, mặc niệm cho Hà Thắng 3 giây, khom lưng ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Điềm, đùa hắn, ” Kia cho tôi một ngụm canh đi.
6 Nguyễn Điềm ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn nữ nhân nằm trên giường, ” Ai?”
Đào Ngưng xoay mặt đi, không hé răng.
” Con hỏi mẹ, cha đứa trẻ này là ai?”
” Không cần mày quan tâm!”
Âm thanh sắc nhọn chói tai khiến cho cả người nằm giường bên cũng phải cau mày.
7 Nguyễn Điềm mệt mỏi, vẫn kiên cường chống đỡ đi tắm, sau đó bổ nhào lên giường, thời điểm chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Nguyễn Điềm dụi dụi mắt, xuống giường ra khỏi phòng ngủ, hỏi ” Ai vậy?”
” Tôi.
8 Triệu Phùng thấy sắp ăn xong mấy hộp cơm rồi, lúc này mới thấy Nguyễn Điềm từ trong quán cơm nhỏ đi ra. Cậu từ chỗ ngồi phía sau xe đạp đứng lên, ấn bụng chạy chậm đến trước mặt Nguyễn Điềm, ” Mày cuối cùng cũng đi ra!”
Nguyễn Điềm nhìn thấy Triệu Phùng, cả kinh nói, ” Sao cậu lại ở chỗ này?”
” Tao tới tìm mày tính sổ!” Triệu Phùng giật lấy thức ăn trong tay hắn quăng xuống đất, tiến lên đạp vài phát rồi chỉ tay vào trong quán, ” Đi, nói với ông chủ quán mày không làm nữa!”
Nguyễn Điềm đưa mắt nhìn thức ăn bị giẫm lung tung không thể thu hồi lại, đối mắt với Triệu Phùng, ” Có ý gì?”
” Ý chính là mày không được phép đi làm tại… Ức!” Mặt Triệu Phùng đỏ bừng lên, mạnh mẽ đập tay xuống ngực, mắt trợn lên giận dữ nhìn Nguyễn Điềm, ” Mày không được phép đi làm ở đây nữa! Ức-!”
Nguyễn Điềm hơi mím môi.
9 Khuya hơn mười một giờ, Nguyễn Điềm nhận được một tin nhắn từ số xa lạ, nội dung là địa chỉ nhà Triệu Đông Sanh.
Nguyễn Điềm nghĩ thầm, nếu như Triệu Phùng biết trước đây hắn đã đến một lần phỏng chừng tức chết mất.
10 Đoán em gái anh!
Nguyễn Điềm ra sức giãy dụa, hắn càng phản kháng Triệu Đông Sanh càng hưng phấn.
Nguyễn Điềm vô cùng gầy, cánh tay cùng chân rất nhỏ nhắn, làm sao địch lại với thân thể cường tráng của Triệu Đông Sanh, một tay thoáng dùng sức là khiến hắn không thể động đậy.
11 Đùa giỡn lưu manh trong phòng vệ sinh xong đi ra, đến bàn ăn, liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, Triệu Đông Sanh không hài lòng lắm, Nguyễn Điềm thấy y cau mày, giải thích, ” Em trai anh chỉ cho tôi ba trăm đồng, nói là tiền ăn một tuần.
12 Giải quyết xong xuôi mọi việc, đã hơn mười hai giờ.
Nguyễn Điềm gọi một chiếc xe taxi, mở cửa xe, nói với Đào Ngưng, ” Đã muộn rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.
13 Triệu Phùng thỉnh thoảng tìm Nguyễn Điềm gây phiền phức, phần lớn toàn mấy cái việc lặt vặt, đôi khi thì mấy việc quá phận chút, Nguyễn Điềm cũng cắn răng nhẫn nhịn xuống.
14 Eo bị sờ đến, thân thể Nguyễn Điềm giật giật, ” Chờ, chờ đã…. ”
Triệu Đông Sanh cởi áo tắm ra, nhìn người trơn bóng dưới thân mình, hầu kết động đậy, ” Làm sao vậy?”
Nguyễn Điềm đẩy y ra ngồi dậy, che hạ thân, ” Tôi đột nhiên nghĩ đến…”
” Con mẹ nó cậu đừng nói cậu đói bụng!” Triệu Đông Sanh đẩy ngã hắn, lấy áo mưa từ dưới gối ra, hung thần ác sát nói, ” Đói bụng thì tôi đây sẽ uy cậu ăn no!”
Nguyễn Điềm thấy y gấp như vậy, ngược lại bình tĩnh nói, ” Tôi không đói bụng, muốn hỏi uống một chút rượu được không?”
Rượu? Uống vào sẽ can đảm hơn, có thể uống.
15 Đêm nay cả người Triệu Đông Sanh sảng khoái, ngủ một giấc đến mười giờ sáng, chuyện thứ nhất khi mở mắt là mò người nằm bên cạnh, không thấy – cái người tối hôm qua bị y lăn qua lộn lại thao hơn nửa đêm không thấy đâu!
Triệu Đông Sanh ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho Nguyễn Điềm, vừa thông liền rống, ” Em đi đâu!”
Đầu bên kia điện thoại Nguyễn Điềm nhỏ giọng nói, ” Tôi đi mua ít đồ.
16 Nguyễn Điềm đứng ở quầy bán quần áo lót cho nam, không đi vào, đỏ mặt nhỏ giọng nói, ” Không cần mua, nhà tôi còn vài cái mới, phải một màu, có hình vẽ…”
” Hình vẽ?” Triệu Đông Sanh cười, ” Mèo máy hay bọt biển?”
Nguyễn Điềm giẫm y một cước, ” không phải mấy hình hoạt họa!”
Triệu Đông Sanh cười nhạo hắn, ” Không quản là hình gì, khẳng định đồ em mua đều xấu.
17 Nguyễn Điềm rên rỉ không nói đủ hay không đủ, nhưng cũng làm cho Triệu Đông Sanh muốn hỏng.
Đã như vậy, kia liền thoải mái mà thao.
Nguyễn Điềm uốn éo người mềm nhũn, lúc Triệu Đông Sanh còn chôn trong cơ thể thì tự làm mình thư sướng một hồi.
18 39°4C
Triệu Đông Sanh thả kẹp nhiệt độ xuống, dìu Nguyễn Điềm ngồi dậy, vỗ vỗ mặt hắn, ” Đừng ngủ, đứng lên mặc quần áo. ”
Mặt Nguyễn Điềm đỏ rực, hai mắt sưng vù, cả người mềm nhũn, ” Làm gì….
19 Thời điểm Triệu Đông Sanh lên lầu thì Nguyễn Điềm đã tỉnh rồi, uống hết bát cháo, tắm rửa sạch sẽ, trả lại nhiệt kế cho y.
Triệu Đông Sanh nhận lấy nhiệt kế, nhìn xuống: ” Ân, không sốt.
20 Nguyễn Điềm sửng sốt, lại bị một cước đạp quỳ xuống.
Nguyễn Nham nắm lấy tóc Nguyễn Điềm, đập đầu hắn trên nền xi măng lồi lõm: “Chiết khấu cho mày một ít.