1 Gần đây Trương gia thôn thường xuyên mất thức ăn, khi thì nhà này mất màn thầu, khi thì nhà nọ mất gà vịt, vả lại tất cả đều mất vào lúc đêm khuya. Có một điều lạ là tiền tài trong nhà đều không thiếu, ban đêm cũng không ai nghe thấy động tĩnh gì, đây như một chuyện kỳ lạ trong thôn, khiến già trẻ khắp thôn bàn tán sôi nổi, sau cùng trưởng thôn quyết định, tối nay các trai tráng trong thôn đều không được ngủ, đến tối tắt đèn, để ý động tĩnh, nhất định phải bắt cho được tên trộm vặt đó.
2 Phụ thân của La Khiêm Lập là một đại viên ngoại, mỗi tuần, những người đến tặng quà cáp bái phỏng rất nhiều. Tất nhiên là không phải quà gì La viên ngoại cũng nhận, phải là lễ vật hợp ý mới được vinh hạnh diện kiến một chút.
3 Vu Hàn là một chàng thợ mộc. Cái tên này là do phụ thân hắn đặc biệt mời tiên sinh ở trấn trên đặt cho. Khi đó, Vu lão hán muốn có một đứa con là người trí thức.
4 Đêm qua Tần Phi đã hứa là sẽ kể chuyện vui cho Lý Chấp nghe. Ngay từ đầu hắn đã nghĩ ra là sẽ kể chuyện gì.
Hắn xé một miếng bánh bao trộm ở trấn trên nhét vào miệng Lý Chấp: “Tiểu mỹ nhân, chuyện mà ta kể hôm nay chính là câu chuyện về một đại mỹ nhân, đại mỹ nhân đó còn đẹp hơn cả Hàn Ước nữa nha!”
Lý Chấp trợn mắt, nuốt miếng bánh bao vào trong bụng.
5 .
Hai chân thon dài mảnh mai bị kéo lên bả vai, nơi đó phát ra tiếng va chạm mãnh liệt. Chu Bốc chịu không nổi, rên rỉ, thốt ra âm thanh đứt quãng, “Nhẹ, nhẹ chút…”
Nhưng tiếng rên rỉ ấy như kích thích người phía trên, Chu Bốc cảm thấy mình đang chìm trong cơn lốc, cho đến khi người phía trên y thỏa mãn ngả lên người y không nhúc nhích, y mới phóng thích.
6 Tiếp theo, dĩ nhiên là Giang Việt vội vàng nhét Chu Bốc vào trong chăn, gói lại kín kẽ, sau đó lấy áo ngoài khoác lên người mình. Khi nãy hắn vừa định xuất, nào ngờ bị Tần Phi hét lên một tiếng cụt hứng, đương nhiên là tức không chịu được, nhưng hắn vẫn cung kính mời Tần Phi bước vào, châm trà dâng lên.
7
Tưởng Trán là một con quỷ phong lưu hữu danh hữu thực, y thích hút tinh khí của con người. Cũng không phải quỷ hồn nhất định phải hút tinh khí người mới có thể tồn tại, chẳng qua là nếu có được thì phép thuật sẽ cao hơn, đồng thời cũng có thể dùng tinh khí tẩm bổ, cả người khoan khoái, giống như ngâm mình trong ôn tuyền.
8 Lý Chấp ngồi trước cửa sổ, hoa lan nở rộ, chiếc lá dài nhỏ xanh biếc ôm lấy những cánh hoa nhỏ màu tím nhạt, như điềm tĩnh quan sát cảnh vật ngoài cửa sổ, u tối, nhưng lại có vẻ lịch thiệp, tao nhã.
9 Đông đi xuân tới, mới đó bầu không khí đã nô nức hẳn lên.
Lý Chấp vẽ một người trên giấy, chờ vẽ xong, y tức giận, bởi vì y chỉ tùy tiện vẽ thôi, nào ngờ lại vẽ ra tên sắc quỷ Tần Phi đó! heobibi89.
10 Trọng Thanh Phong tự là Thanh Phong, đó là cái tên mà trước đây y vẫn hay dùng. Một cái tên nho nhã, khiến người nghe liên tưởng tới người mang tên ấy là một người nho nhã, rộng rãi, dịu dàng như cơn gió.
11 Chu Bốc dẫn Giang Việt tới nhà Tần Phi chơi. Ngoài Tần Phi ra, lâu rồi Lý Chấp chưa nói chuyện với ai, tất nhiên là vô cùng hoan nghênh. Y cùng Chu Bốc nói chuyện, Giang Việt ít nói lắm, hắn thích ngồi bên cạnh nghe Chu Bốc nói.
12 .
Lần đầu tiên được Lý Chấp chủ động thân cận, Tần Phi mừng rỡ không thôi. Hắn quý trọng, đặt hai tay lên lưng Lý Chấp, nhưng lại không dám có một chút cử chỉ khinh bạc nào.
13 Từ lúc có thể bước ra khỏi tiểu viện, ban ngày, Lý Chấp thường hay ra ngoài dạo. Hôm đó, y tới bờ Oa hà, hái một chiếc lá nhìn một hồi rồi xếp thành con thuyền nhỏ, thả xuống nước.
14 Lý Chấp học nấu ăn, Tần Phi tìm về cho y một quyển sách dạy cách nấu. Trên sách là mấy món thông thường, cũng không phải khó nấu lắm. Lý Chấp rất tự tin, y tin là mình có thể nấu chín thức ăn, thêm chút mỡ, thêm chút muối, mặn thì thêm nước, nhạt thì thêm gia vị, cuối cùng là có thể ăn được.
15 Trong gian nhà tranh đông ấm hè mát treo thật nhiều bức tranh, sơn thủy có, họa người cũng có. Nhưng, Lý Chấp tìm mãi cũng không thấy bức tranh nhân trúc hợp nhất ấy.
16 Mặt trời còn tỏ, ráng chiều còn chưa xuất hiện, Lý Chấp đã ôm chén xanh đặt lên bàn ăn.
“Sắc quỷ, ngươi ngửi thử xem có thơm hay không?” Lý Chấp nghiêng chén xanh, để hương thơm tỏa ra từ thức ăn bay vào trong chén.
17 Thùng gỗ rơi vào trong giếng đánh ầm một tiếng, cũng không khuấy được bao nhiêu sóng cuộn. Bởi vì, người cầm dây thừng không kéo thùng gỗ lên mà vẫn mặc nó phập phồng trên mặt nước, qua một hồi sau mặt nước lắng lại như người đứng bất động phía trên.