1
Tất cả mọi người cho rằng Lưu Phụng Kha và Chương Minh Khải nên là bạn tốt.
Ông của bọn họ là chiến hữu trong cùng một chiến hào, cụ Chương gia năm đó là do ông Lưu cõng mười dặm đường núi trở về.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Phụng Kha sau khi viết xong luận văn tốt nghiệp rồi liền trực tiếp mang hành lí trở về nhà, mấy ngày nay vẫn luôn ở trong nhà.
3 Lúc tiểu thư xinh đẹp Lena hỏi Lưu Phụng Kha vốn quen dùng hòm thư với Gmail, acc WeChat là gì, cậu thoáng sửng sốt một chút. Cậu biết mình trước giờ vẫn luôn tách rời với thời đại, nhưng quả thật hứng thú của cậu với mạng xã hội không sâu cho lắm, mỗi khi lên mạng cậu chỉ hoặc là kiểm tra cách làm luật hoặc luận văn, cũng từng tiếp xúc với diễn đàn xã hội khoa chính quy, nhưng sau đó dần dần cũng không cần nữa.
4
Ba giờ sáng, Lưu Phụng Kha đột nhiên mở mắt ra. Cậu nhìn chằm chằm đêm đen trước mắt, ngẩn người chỉnh lí lại chuyện đã xảy ra.
Cậu cảm thấy mình vô cùng đau đớn.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tuần mới rất nhanh lại bắt đầu.
6 Buổi chiều, Chương Minh Khải trở lại văn phòng, liếc mắt đã thấy Lưu Phụng Kha đang nằm bò trên bàn ngủ. Anh bước nhẹ chân, lấy chăn trong phòng làm việc ra nhẹ nhàng đắp lên người Lưu Phụng Kha, tiện tay vén mái tóc rối của cậu lên lộ ra khuôn mặt.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tú Tú, nếu cậu phát hiện có một người thích cậu, mà cậu lại không biết mình có thích đối phương hay không, nhưng đối phương cũng không bắt buộc cậu thích người ta, cậu sẽ làm sao?” Lưu Phụng Kha hỏi Chung Vĩnh Tú.
8 Lưu Phụng Kha hoàn toàn không biết cha ở sau lưng mình đang hãm hại con trai, cậu lúc này nhận được điện thoại của thầy hướng dẫn của Chung Vĩnh Tú, đối phương trong điện thoại giọng lo lắng nói Tú Tú bị trúng độc cồn.
9
Một tuần sau, vào một ngày nào đó, Lưu Phụng Kha thấy Chung Vĩnh Tú có vẻ như đã thoát khỏi sự sa sút, cầm hai lon nước trái cây ngồi xuống cạnh Chung Vĩnh Tú, nói, “Tú Tú, có muốn tâm sự với tớ một chút không?”
Chung Vĩnh Tú nhận lấy nước trái cây, tựa trên người Lưu Phụng Kha, nói, “Vị kia nhà cậu sợ dọa đến cậu, không cho tớ nói đâu.