1 Tần Hiên nhìn xiên mứt quả trước mắt mà khóe miệng run rẩy, nghĩ rằng: Hôm nay trời thật muốn giết ta?
Tô Bạch không chú ý tới khuôn mặt âm trầm của hắn – hoặc giả là không nhìn – kiên quyết nhét mứt quả vào tay đối phương, còn cười tủm tỉm nói:
« ăn đi, ăn đi này, đừng ngại.
2 Tận đến khi Thái Dương xuống núi Tô Bạch mới quay lại, y thẫn thờ ngồi xuống ghế, tựa như hồn phách vẫn còn mải rong chơi chưa tìm về chính chủ.
Lúc này Tần Hiên sớm đã quên “cho nhà ngươi đẹp mặt” là như thế nào, vội vàng hỏi:
“Tô Bạch, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Tô Bạch nhìn hắn đến ngây ngẩn, một lúc sau đột nhiên ôm lấy hắn “oa” một tiếng, khóc ròng ròng.
3 Tô Bạch đã nhiều ngày cảm thấy rất nhàm chán, mấy ngày trước đây nhất thời động tình lại bị từ chối mạnh mẽ, sau đó Tần Hiên cũng đi, ôi, quanh quanh quẩn quẩn lại chỉ mình ta với ta.
4 Tần Hiên Dật mỉm cười gật đầu:
“Không sai, không sai, rốt cục cũng không còn ngu ngốc. ”
Tô Bạch quay lại vấn đề chính, hỏi: “Ngươi làm như thế nào mà thoáng cái đã lớn như vậy?”
Tần Hiên Dật nở nụ cười, Tô Bạch nhìn nụ cười ấy mà lạnh dọc sống lưng.
5 Buổi chiều ngày thứ hai, Tần Hiên Dật mang theo Tô Bạch xuất phát quay trở về tổng đàn “Thịnh Y Giáo”. Mặc dù dọc đường đi người nào đó cứ vô vị giãy dụa vùng vằng mãi, nhưng thôi, việc đó chúng ta không tốn thời gian để ý làm gì.
6 Cổ nhân dạy: Cha mẹ sinh con trời sinh tính, huynh đệ ruột tính cách còn bất đồng nữa là các sư huynh sư đệ đồng môn. Nhóm sư huynh đệ Tần Hiên Dật chính là minh chứng tốt nhất.
7 Bên ngoài biệt viện Tần Hiên Dật luôn bố trí nhiều loại trận thế. Thứ nhất dùng bảo hộ an toàn giáo chủ, thứ hai là bảo hộ các mật thư, bảo thư, bảo khố của giáo phái.
8 Tô Bạch dù ngu ngốc cũng nhìn ra đây là y bị tập đoàn hồ ly « dạy dỗ » – tuy y cũng không thật không rõ nguyên nhân nhưng mắt nhắm mắt mở cũng thấy rõ hành động của mấy người kia chính thị là nhắm vào y.
9 Tỉ mỉ bấm bấm ngón tay thì Tô Bạch ở lại Thịnh Y Giáo dễ đã một tháng. Một tháng này y cả ngày chỉ đông lắc lắc tây dạo dạo, trong giáo chính thị một kẻ rỗi rảnh nhất, thật yên tâm thoải mái hưởng thụ.
10 Người kia dùng toàn bộ khí lực còn lại mang Tô Bạch chạy tới một bờ sông. Khi xoay người hắn ta thấy ánh mắt Tô Bạch nhìn mình lộ ra vài phần sợ hãi, liền uy hiếp quát:
“Ngươi biết điều ngoan ngoãn một chút, bằng không lão tử một chưởng giết ngươi, nghe chưa.
11 Nhân một ngày rảnh rang ngồi nhàn thoại, Tô Bạch đột nhiên nhớ đến một chuyện, y hỏi Tần Hiên: “Bên cạnh ngươi có bốn vị hộ pháp lợi hại như vậy vì sao khi phản lão hoàn đồng ngươi lại đi ra ngoài?”
Khi ấy Tần Hiên Dật đang thảo chữ nghe hỏi liền bóp nát bút, Tô Bạch hoảng sợ.
12 Có một ngày nhàn Tần Hiên cùng mấy vị hộ pháp Hồ Ly nói chuyện phiếm, loanh quanh một hồi lại xoay về chuyện trẻ con. Hải Vị thở dài nói xem ra đời này Tần Hiên Dật chẳng có được hạnh phúc ôm con rồi, Tần Hiên Dật vẻ mặt bình thản nhưng có phần khó nói thành lời.
13 Ngày vẫn trôi trôi, tai ương của Tô Bạch còn vẫn tiếp diễn.
Nhưng mà
Đào tư vẫn sẽ dụ dỗ chơi cờ sau đó lột sạch tiền tiêu vặt hàng tháng của y, chỉ có điều sau khi thu hết tiền hắn sẽ dẫn y đi ăn một bữa no nê.