21 Trịnh Tuân như người không xương đứng dựa vào cạnh cửa, nhìn người nằm trên giường bệnh: ” Tôi rất khỏe sao thế?”
Nguyễn Điềm thu hồi ánh mắt, oán thầm: khỏe cái quỷ, nhìn không giống người đứng đắn.
22 Bị Triệu Đông Sanh bắt nằm viện hơn một tuần lễ, Nguyễn Điềm nghẹn muốn chết. Thật vất vả mới đến ngày xuất viện, Nguyễn Điềm phóng nhanh ra khỏi phòng bệnh, Triệu Đông Sanh ở phía sau hô to: ” Đứng lại!”
Nguyễn Điềm đứng lại, chờ Triệu Đông Sanh đến gần, nắm tay hắn đi về phía trước.
23 Triệu Phùng khí huyết dâng lên, cảm thấy mắt muốn mù rồi.
Là anh trai cậu a.
Là nam nhân chưa tính, cũng không phải là việc không vẻ vang gì, dù sao cậu cũng muốn ở bên Hứa Thành, nhưng mà Triệu Đông Sanh kia chính là Nguyễn Điềm a!
Anh trai cậu có thể ngủ với bất kì nam nhân nào trên thế giới, nhưng Nguyễn Điềm thì không được! Đương nhiên Hứa Thành cũng không được.
24 Triệu Đông Sanh nói tới một lần nữa không có nghĩa thực sự chỉ một lần, hai người hảo hảo dây dưa trên ghế salông một phen, sau khi phát tiết lại tiếp tục chiến đấu trên chiến trường phòng ăn.
25 Năm đó, công ty Nguyễn phụ phá sản, còn vì hối lộ mà vào trại giam, Nguyễn Điềm với Đào Ngưng bị đuổi ra khỏi cửa. Đào Ngưng chỉ lo hưởng thụ cuộc sống hào môn, không để lại đường lui cho mình, đoạn thời gian đó hai người ở phòng trọ bên ngoài, đều dựa vào tiền tiêu vặt tích góp được của Nguyễn Điềm sống qua ngày.
26 Hai người ở trên giường lăn lộn hơn một giờ, thấy Nguyễn Điềm ở trên giường không có ý tứ muốn khóc, Triệu Đông Sanh nổi lên ý xấu cố ý làm hắn đến khóc, Nguyễn Điềm phiền muốn chết, sau khi kết thúc thừa dịp Triệu Đông Sanh không chú ý, nhẹ nhàng đạp trên mặt y một cước, đạp xong bỏ chạy.