501 Nhìn theo hướng Từ Hải rời đi, Thiết Trụ nói nhỏ:
- Đại nhân, phải chăng là hơi quá lửa rồi.
- Không hề, ngoài cháy trong non, lửa vừa phải.
Thẩm Mặc xòe quạt nhàn nhã phe phẩy:
- Ngươi thấy quá ở chỗ nào?
- Ban đầu thì rất hoàn mỹ, Từ Hải cũng động lòng rồi, nhưng về sau đại nhân nói tới vợ hắn, còn cố lôi kéo của Diệp Ma vào, như thế hắn không dễ tin đâu.
502 Vì cảm thấy tay trắng trở về quá lỗ vốn, Diệp Ma muốn học theo Từ Hải, phái người đưa tù binh về cho Thẩm Mặc, muốn đòi tài vật, biểu thị sẵn sàng rút lui.
503 Bên kia cũng truyền tới tiếng hô của Vương Thúy Vân:
- Không phải chàng hôn mê à?
Hà Tâm Ẩn cười khổ:
- Đầu ta đang hôn mê đây.
- Chuyện này là sao?
Cả năm người cùng mở miệng hỏi.
504 Du Đại Du có một cái ngoại hiệu, gọi là "vững như Thái Sơn", có nghĩa là trước khi tác chiến, ông ta sẽ phân tích thật tỉ mỉ tình hình địch ta, nếu như không nắm chắc, ông ta tuyệt đối không xuất kích; nói một cách khác, một khi ông ta xuất kích là đã nắm chắc phần thắng!
Trận đánh này không có gì hồi hộp nữa.
505 Thẩm Mặc quay về thành Tô Châu không lâu, Từ Hồng áp tải đội ngũ tới, kiểm kê qua, chưa nói tới có 50 vạn lượng bạc trắng chưa hề động tay vào, lại còn mang thêm vô số vàng bạc châu báu không đếm hết.
506 Tân Ngũ Lang cảm thấy mình như đang nằm mơ, nửa đầu là ác mộng, nửa sau là hoang đường. . .
Nói lại ngày hôm trước hắn dẫn mấy trăm tên bộ hạ đi cướp bóc, muốn đánh cướp thuyền bè buôn lậu qua lại, nhưng số đen đủi vô cùng, chạy uổng công mất một ngày, chẳng gặp được một cái thuyền lớn nào.
507 Đáng tiếc Lục Tích vừa mới xoay lưng đi, Hà Tâm Ẩn đã đem bức thư "chặn" được mang về, Từ Hải xem một cái là hoảng ngay. . . Đây hiển nhiên là triều đình muốn chiêu hàng Diệp Ma và Tân Ngũ Lang, dựa theo thói quen của Thẩm Mặc, nhất định muốn hai kẻ kia lấy đầu hắn ra để làm công ra mắt.
508 Từ Hải lại lần nữa thay đổi thái độ không hàng nữa, so với lần trước càng hợp tình hợp lý hơn, bởi vì hắn bị quan phủ. . . Chính xác mà nói là bị Thẩm Mặc lừa rồi.
509 Ngày hôm sau, Soa Thiên Bình Hải đại tướng quân Từ Hải tề danh với Vương Trực công bố với thiên hạ: Đầu hàng quan phủ vô điều kiện, tiếp nhận quan phủ chỉnh đốn, nghe triều đình xử phạt.
510 Hậu viện phủ nha Tô Châu, nha hoàn bà đỡ cầm chậu nước khăn lông ra ra vào vào, cảnh này đã liên tục một canh giờ rồi, Thẩm Mặc và hai vị lão gia tử còn cho rằng gặp phải ca khó sinh, nhưng Nhu Nương đi ra nói, tất cả đều bình thương, chỉ không dễ sinh thôi.
511 Thẩm Mặc rốt cuộc vẫn không tham gia nghi thức nhận hàng, hôm nay y đã quá đủ nổi bật rồi. Hơn nữa còn thớ tới Nhược Hạm trong nhà, hận không thể chắm cánh bay về, không muốn lãng phí lấy một giây, liền cưỡi ngựa phòng thẳng về.
512 Thấy Thẩm Mặc gật đầu, Hồ Tôn Hiến lại lắc đầu:
- Dưới trướng của ta còn có những viên mãnh tướng như Lô Thang, Nhâm Hoàn, Lưu Hiển, Du Đại Du, không tới mức dùng một tên giặc Oa đánh dẹp thiên hạ.
513 Ánh mặt trời sau buổi trưa bị tàng lá rậm rạp và cửa sổ dầy ngăn cản, trong phòng tuy là ban ngay nhưng rất lờ mờ, chỉ có một luồng ánh sáng quật cường xuyên qua tán là, luôn qua khe cửa hẹp chiếu lên mặt Thẩm Mặc, khuôn mặt anh tuấn mang chút ưu tư của y trở thành điểm sáng duy nhất của căn phòng.
514 -Được.
Thẩm Mặc ra lệnh:
- Làm theo lời hắn.
Thuyền đội của Diệp Ma quả nhiên không đi theo, nhìn hai con thuyền nhỏ một trước một sau rời khỏi thôn Thượng Long.
515 Qua đông chí, phương bắc vạn dặm phủ tuyết trắng, đất trời trở nên tiêu điều. Nhưng ở Giang Nam, mặc dù có gió lạnh tây bắc thổi qua, nhưng nhiều lắm cũng chỉ lạnh thêm một vài ngày.
516 Cho dù không nói đến tiền , chỉ nói riêng chính sự, hiện giờ Tô Châu đã đi vào quỹ đạo, không có giặc Oa làm loạn nữa, chẳng phải lo lắng điều gì, chỉ phải kiếm tiền cho triều đình thôi.
517 Nhu Nương mặc dù không yên tâm, nhưng không dám trái ý Thẩm Mặc, chỉ đành giao nhi tử bảo bối cho Thẩm An, còn mình tới đứng bên cạnh Thẩm Mặc, nhưng đối mắt không rời khỏi con.
518 Sau bữa tiệc, Thẩm Mặc giữ Thích Kế Quang lại nói chuyện riêng, bởi vì y thấy viên tướng thân tín nhất từ đầu tới cuối không có chút tinh thần nào.
-Nguyên Kính huynh.
519 Nha môn tuần phủ Tô Tùng, phòng Thiêm áp
Lần này thì đến phiên Quy Hữu Quang động dung rồi. Hắn thất thanh nói:
- Đại nhân, ngài hà tất phải như vậy?
- Nếu suy nghĩ vì bản thân, không thể nghi ngờ ta nên nghe ý kiến của ngươi.
520 - 500 năm trước cũng như 500 năm sau.
Thẩm Mặc cười nói:
- Quyết sách đều là chuyện của số ít người, nhiều người thêm vào cũng chỉ như vịt họp chợ, cho nó náo nhiệt, lời nói cũng không có tác dụng gì.