361 Khi Thẩm Mặc đột nhiên nhận ra rằng, Nhược Hạm sẽ không vĩnh viễn đi theo y, bầu bạn y, chiếu cố y như y vẫn nghĩ, nàng có ngày rời khỏi y, cuối cùng y cảm thụ được thế nào là trái tim đau đớn như muốn xé làm hai mảnh.
362 Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.
Lúc này của phủ dần mở ra, không phải là lúc tán gẫu, Trương Cư Chính nói:
- Chuyết Ngôn, tên chữ của ta là Thúc Đại, có điều cứ gọi ta là Thái Nhạc đi, đợi ta ra.
363 Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.
- Lý Thời Trân?
Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Mẹ ta ơi, vị đại thần y này cũng là người thời này sao?" Cuối cùng thực sự trở nên hưng phấn, hai mắt sáng lên:
- Ông ấy ở đâu?
- Năm ngoài lão phu viết thư cho ông ta thì đang ở dưới trướng của Chiết Giang tuần phủ, cứu chữa cho tướng sĩ chiến trường.
364 Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.
Mặc dù động đất đã qua hơn hai tháng, nhưng tòa huyện thành bị thiên tai nặng nhất này vẫn còn đó thảm cảnh mặt đất lật nhào khi đó, tường thành đã hoàn toàn sụp đổ, khắp nơi là cảnh hoang tàn, căn bản không nhìn thấy một căn nhà nguyên vẹn nào.
365 Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.
Lý Thời Trân cũng không khách khí, lạnh lùng nhìn y viết giấy nợ, khi thấy đề tên, không kìm được thốt lên:
- Thẩm giải nguyên sao?
Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn ông ta:
- Tiên sinh biết tại hạ sao?
Không ngờ Lý Thời Trân chắp tay thi lễ với y:
- Trước khi bắc thượng, tại hạ từng làm việc dưới trướng của Hồ trung thừa.
366 Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.
Thẩm Mặc bị những tiếng mưa rả rích đánh thức, nhưng y không vội mở mắt mà chăm chú lắng nghe tiếng giọt nước tí tách ở bên ngoài.
367 Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.
Thi Điện còn gọi là thi Đình, ban đầu tổ chức vào ngày mùng một tháng ba, sau năm Thành Hóa thứ tám đổi thành ngày rằm.
368 Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.
Bình luận tổ tiên ai đúng ai sai ư? Còn muốn sống nữa không? Không phải là nhầm đề thi chứ?
Nhìn thấy đề thi các khảo sinh chảy mồ hôi, đây đâu phải là thi, đây là đẩy bọn ta lên lò lửa thì có.
369 Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.
Các khảo quan cũng chú ý tới nét mặt quái dị của ông ta, Triệu Trinh Cát vội vờ nghiêm mặt lại, chắp tay sau lưng rời đi :" Cứ thế đi, giết tên nào hay tên đây, dù sao chẳng ai nói được gì.
370 Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.
Các khảo sinh xong rồi, có thể hoàn toàn thả lỏng, liền tới lúc các khảo quan bận rộn.
371 Trương Trì ấp úng nói không ra lời, Lý Mặc đành liều nói:
- Bệ hạ đây là mười hai bài thi ưu tú nhất rồi.
- Chắc chắn là không để sót chứ?
Gia Tĩnh đế mặt âm u:
- Hay là có kẻ nào có cố chấp thành kiến, chèn ép thí sinh.
372 Trương Trì ấp úng nói không ra lời, Lý Mặc đành liều nói:
Đợi đọc danh sách xong, âm nhạc lại vang lên, bách quan cùng tân khoa tiên sĩ lại làm đại lễ ba quỳ chín dập đầu, cuối cùng hoàng đế ban kim bảng, giao cho lễ bộ treo ngoài ngọ môn ba ngày.
373 Trương Trì ấp úng nói không ra lời, Lý Mặc đành liều nói:
Ba người được vị đại học sĩ đích thân đưa ra ngoài ngọ môn, lễ bộ thượng thứ sớm đứng nghênh đón, đích thân hộ tống tam đỉnh giáp theo cửa chính của Thừ Thiên môn ra ngoài, các tiến sĩ đi theo quan đạo hai bên.
374 Trương Trì ấp úng nói không ra lời, Lý Mặc đành liều nói:
Vào buổi chiều, Thẩm Mặc lại suất lĩnh các đồng khoa bái tạ lễ bộ thượng thư, thị lang, cùng giám thị hộ quan v.
375 Trương Trì ấp úng nói không ra lời, Lý Mặc đành liều nói:
Ngày hôm sau, các tiến sĩ say ngất ngưởng phải dùng nghị lực cực lớn bò dậy, mặc dù lễ mừng đã kết thúc, nhưng còn có một số bước đi có thể nói là hành hạ người ta phải đi, các tân khoa tiến sĩ cổ vác cái đầu như muốt nứt toác, kéo lê tấm thân nặng nề kết hợp với bước chân xiêu vẹo, tới Hồng Lư Tự học tập lễ nghi cơ bản của người làm quan, tiếp nhận triều phục, đai quan, sách tiến sĩ.
376 Ngày cuối tháng, lại bộ treo bảng phân phối tân khoa tiến sĩ ngoài cửa nha môn, cộng thêm cấp tam đỉnh giáp, thành tích chia làm bốn cấp. Một trăm chín mươi người thành tích cấp cuối phái tới nha môn các tỉnh, huyện hoặc là vị trí đồng cấp còn thiếu.
377 Từ chỗ Lý Mặc đi ra, tới Văn Tuyển ti xác nhận tư liệu cá nhân, ký tên lăn tay, coi như là bán mình cho nhà quan rồi.
Cuối cùng cũng nhận được quan phục hàn lâm hằng mơ tưởng, nhưng Chư Đại Thụ và Đào Đại Lâm không sao cười nổi, vốn hớn hở tới đăng ký, kết quả bị người ta chửi mắng xối xả, có ai mà không tức.
378 Mỗi ngày từ biên soạn sử sách ra, trong lòng Thẩm Mặc còn thấp thỏm một chuyện cực kỳ quan trọng. . . Một ngày sau khi trúng Trạng Nguyên, y đã dâng tấu chương xin bệ hạ miễn xá cho sư phụ Thẩm Luyện, đến nay đã sắp nửa tháng, nghe nói bệ hạ đã ân chuẩn, nhưng đến giờ còn chưa có tin tức chuẩn xác, làm sao y không lo cho được?
Nhưng y vừa mới tới , cũng chẳng có chỗ mà nghe ngóng, vốn còn có Chu Thập Tam để hỏi thăm, nhưng tên gia hỏa này đã rời kinh công cán rồi, tới nay vẫn chưa thấy mặt đâu, trong thời gian ngắn không thể hi vọng vào được.
379 Vị thành triêu vũ ấp khinh trần
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân
--Bản dịch của Tương Như (Nam Trân)--
Mưa mai thấm bụi Vị Thành;
Liễu bên quán trọ sắc xanh ngời ngời.
380 - Đương nhiên là có liên quan rồi.
Thẩm Luyện bình thản nói:
- Lục Bỉnh từng nói với vi sư, ông ta thích nhất một câu nói của quan văn chúng ta, đó là làm quan phải " tam tư", có biết tam tư là gì không?
- Tư nguy, tư thối, tư an.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100