301 Tâm học Dương Minh trai qua mấy chục năm phát triển biến hóa, chỉnh hợp chia tách, hình thành hơn chục học phái.
Mặc dù tìm về cội nguồn, mọi người đều lấy Quý Châu là nơi phát nguyên, lấy Dương Minh là tôn sư thánh hiền, nhưng vì người truyền thừa cảm nhận sai biệt cùng ngăn cách về địa vực, phát sinh khác biệt rất lớn, thậm chí là đối lập nhau.
302 Tiếp đó Triệu Trinh Cát im hơi lặng tiếng vài ngày, làm người ta thở phào. Hồ Tôn Hiến còn phái người gặp riêng Thẩm Mặc, để y tìm cách cho lão Triệu xuống thang, mọi người mau chóng khép lại vụ án này.
303 Triệu Trinh Cát hừ lạnh:
- Hoang đường, bọn chúng là kẻ xâm lược bên ngoài, các ngươi là quan quân Đại Minh. Không biết xấu hổ nói người ta am hiểu địa hình.
304 Phát tiết hận xong, vẫn phải quay về hiện thực. Triệu Trinh Cát lệnh cho Thẩm Mặc và Vương Dụng, nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, thẩm vấn trướng phòng của nha môn tuần phủ, hai người các ngươi trước tiên tham dự thẩm vấn, đem lời khai cho ta xem, rồi định đoạt.
305 Vấn đề vây khốn y bao lâu cuối cùng cũng có lời giải, Thẩm Mặc thực sự được thả lòng, đứng dậy hưng phấn đi lại trong phòng, nhưng bước chân cứ chậm dần, ý đột nhiên nghĩ tới :" Dù ý thức được vấn đề, nhưng mình làm sao để giải quyết được đây?"
Năm xưa quyền bính của Chu Hoàn thậm chí còn lớn hơn cả tổng đốc hiện tại, nhưng cuối cùng vẫn bị bại trong tay đám người kia, thân bại danh liệt, oan khuất ngàn đời.
306 Nhược Hạm cổ áo bị kéo trễ, lộ ra vai thơm cùng lộ ra một nửa bầu ngực trắng như tuyết , toàn thân run lên từng chập theo những cái vuốt ve nống hổi của Thẩm Mặc, trong cơn mê mê tỉnh tình, nàng hoàn toàn không hề hay rằng mình đang phát ra tiếng rên rỉ da diết.
307 Toàn bộ quan viên thuộc nha môn tuần phủ bị thân vệ của khâm sai hạn chế tự do từ ngày hôm qua. Sau một đêm chờ đợi cho nghi hoặc sợ hãi, liền bị đưa tới một lữ điếm nhỏ, chờ để thẩm vấn.
308 Thẩm Mặc không về dịch trạm mà tới một khách sạn cực kỳ kín đáo ở phường Thanh Hà.
Tới khách sạn, báo tên tuổi với tiểu nhị, tiểu nhị niềm nở đưa Thẩm Mặc tới hậu viện, mời vào gian phòng chữ Thiên, còn đám Thiết Trụ cũng có chỗ ở riêng, vì cả khách sạn đã bị Ân tiểu thư bao rồi.
309 Ngày hôm sau Thiết Trụ trở về, thần bí nói:
- Gục cả rồi, miệng nôn trôn tháo, chỉ có nặng hơn không hề nhẹ hơn ngài.
- Ồ. .
Thẩm Mặc vẫn nằm trên giường hỏi:
- Có nguy hiểm tính mạng không?
- Không rõ lắm.
310 Sợ trên đường xảy ra sơ xuất gì, Triệu Trinh Cát lại sai thân vệ đội trưởng của mình đi theo. Hai người suất lĩnh hơn một trăm đao thủ phủ, đi suốt đêm ngày, bốn ngày sau tới được Tô Châu, đem thủ lệnh của khâm sai giao cho Tào Bang Phụ.
311 Trong thành Hàng Châu, tiêu điểm gần đây là sự kiện trúng độc tập thể.
Đối với vụ án ảnh hưởng cực kỳ ác liệt này, hành viên khâm sai và nha môn tuần phủ coi trọng cao độ, đồng thời lệnh Chiết Giang án sát sư và tri phủ Hàng Châu phá án trong thời hạn.
312 Thò mặt ra rồi thì Thẩm Mặc phải quay về ngoan ngoãn làm khâm sai, có điều quay về cũng thế, vì Triệu Trinh Cát đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, bệ hạ đã hạ thành chỉ khiển trách, cấm ông ta lấy danh nghĩa tra án, làm nhiễu loạn đại cục kháng Oa.
313 Từ khi tên kỳ đà Từ Vị tới, Ân tiểu thư liền về Thiệu Hưng. Người bồi tiếp Thẩm Mặc hiện nay không phải là mỹ nhân hương ấm ngọc mềm nữa, mà là một đại lão gia râu ria bờm sờm.
314 Từ Vị nõi xong iền rút lấy bảo kiếm, đi nhanh xuống lầu, dẫn tên gác cửa mặt mày hoảng loạn đi ra tiền viện, nghe thấy bên ngoài huyên náo, cứ như có ai đang đánh nhau.
315 Nghe sư phụ nói xong, Đường Thuận Chi trầm giọng ní:
- Chỉ vì mọi người đều muốn bo bo giữ thân, cho nên mới làm những kẻ có thực lực không bằng đó nông cuồng hết sức, giả sử lần này không có Chuyết Ngôn thì sẽ hậu quả gì?
- Hồ Tôn Hiến khó thoát khỏi kiếp nạn.
316 Trong thành Thiệu Hưng, nghe được tin tức của nhi tử, Thẩm Hạ lập tức rơi xuống mười tám tầng địa ngục, ngất ngay tại chỗ.
May là ông ta mang hào quang "cha Giải Nguyên" cho nên bên cạnh thế nào cũng có rất nhiều người, vội vàng đỡ lấy, đưa về nhà mời đại phu thăm bệnh, khó khăn lắm mới đánh thức được.
317 Khi Thẩm Mặc xuất hiện ở đại sảnh, liền thấy bên cạnh thái giám truyền chỉ là quan quan quân mặc Phi Ngư phục, khoác áo hoàng đỏ tươi, hông đeo Tú Xuân Đao.
318 Lấy gì giải sầu, chỉ có rượu thôi.
Sau ba chén rượu, ánh mắt Thẩm Mặc trở nên mông lung, Thẩm Mặc đột nhiên quỳ sụp xuống, nói:
- Cha, hài nhi có lời muốn nói với người.
319 Giọng nói này vừa vang lên, không khí trên bàn rượu tức thì yên tĩnh lại, mấy Cẩm Y Vệ đồng loạt quay đầu lại. Chỉ có Thẩm Mặc vẫn ngồi ngay ngắn, vì y nghe một cái là biết người nào, căn bản không cần tốn công quay đầu làm gì.
320 Dìu lão gia say khướt về, hai tên gia nhân hết sức lo sợ, cứ thế này chắc chắn sẽ bị phu nhân mắng chết.
Nhưng bọn chúng mau chóng không phải buồn nữa, vì đêm nay bọn chúng không thể trở về như vậy.