121 Lăng Tuyết Mạn buồn bực, "Nghiêm trọng như vậy sao? Cùng lắm thì thủ vệ ngăn ta lại, các ngươi sốt ruột cái gì?""Vương phi, hễ tự tiện xông vào Hương Vò Cư, sẽ bị đánh chết, Vương phi ngài không nên mạo hiểm, quy củ này ai cũng không dám phạn, cho dù các Vương gia khác tới đây, cũng phải tuân thủ.
122 Thiên Cơ lão nhân ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Mộng Thanh, con đi đâu, sư phụ đi cùng con, hạnh phúc nửa đời sau của sư phụ phải dựa vào con!""Sư phụ!"Lâm Mộng Thanh chán nản nằm sấp ở trên bàn, nói lầm bầm: "Sư phụ nửa đời sau ngài vẫn là cho Hoa Mai bà bà đi, con còn muốn sinh con đó!""Tiểu tử thúi, sư phụ đi theo con, con không sanh được con trai sao?" Thiên Cơ lão nhân giận dữ!"Không phải, haiz! Con là vì sư phụ suy xét thôi, ngài cùng Hoa Mai bà bà sống trong thế giới chỉ có hai người không tốt sao? Suốt ngày quấn quít lấy con, con còn trẻ như vậy, tuổi thanh xuân liền lãng phí ở trên người lão nhân ngài, con có oan hay không?"Lâm Mộng Thanh vẫn oán trách, mà không biết rằng, hắn mới nói xong, Thiên Cơ lão nhân đã tức giận cởi một chiếc giày trên chân ném bay tới đỉnh đầu hắn!"A!" Bất hạnh bị nện trúng, Lâm Mộng Thanh hét thảm một tiếng, "Sư phụ, ngài làm gì vậy?""Ha ha ha "Mạc Kỳ Hàn cũng nhịn không được cười to, nhưng Lâm Mộng Thanh đen mặt, cắn răng nghiến lợi nói: "Sư huynh, đã trễ thế này, huynh không đi tìm sư tẩu tâm sự sao? Ngày tốt cảnh đẹp, chớ để uổng a!""Khụ khụ!" Mạc Kỳ Hàn quẫn, cắn răng, "Đệ làm thế nào biết ta ban đêm không ở nơi này?""Hì hì, đệ đoán! Sư tẩu bị dâm tặc huynh làm cái gì cái gì, thân phận huynh hiện tại đặc thù, lại không thể công khai đi tìm nữ nhân giải quyết, một lần là dâm tặc, hai lần cũng là dâm tặc, huynh chắc chắn sẽ không khiến mình ủy khuất, đúng hay không?" Lâm Mộng Thanh lắc đầu, đắc ý hả hê nói.
123 "Làm sao bây giờ? Chết người là không tốt. " Lăng Tuyết Mạn trợn trắng con mắt, cảm khái, "Đây chính là một khóc, hai nháo, ba thắt cổ đi?""Vương phi, ngài muốn đi Thấm Trúc Hiên sao?" Thu Nguyệt nhíu chặt mày hỏi.
124 "Gần thêm một bước, chết!"Tiếng nói lạnh như băng của thủ vệ lại vang lên, nh mắt âm hàn không có một tia độ ấm, xem ở trong mắt người khác, toàn thân kinh hãi!Lăng Tuyết Mạn không tự chủ được lui về sau một bước, ngồi phịch trên mặt đất, điểm tâm trong mâm rơi xuống, lăn trên mặt đất, dính bụi.
125 Lăng Tuyết Mạn đi tới một bước, Vô Giới liền không tự chủ lui về sau một bước, ngày thường hắn máu lạnh vô tình giết người như ngóe, nhưng giờ phút này lại khẩn trương, trán và trong lòng bàn tay đều rịn ra tầng tầng mồ hôi, đầu vôn đang cúi lại cúi thấp hơn, trong lòng căng thẳng, nắm bình dược, lắp bắp nói: "Vương phi, nô, nô tài nghe nói Vương phi bị kiếm đâm bị thương, đặc, đặc biệt mang theo thuốc trị thương cho Vương phi.
126 Khi Mạc Kỳ Diễn nhìn rõ nữ nhân đụng vào hắn, tuấn dung tràn ngập kinh ngạc, khuôn mặt ôn nhuận lịch sự tao nhã đen đi, nhìn Lăng Tuyết Mạn, nói khẽ: "Vì sao không thể là ta? Sao lại mở miệng mắng chửi người?""Không phải, ta, ta rất kinh ngạc, ách, ngài biết đấy, ta dễ dàng buột miệng.
127 "Tuyết Mạn ""Nàng muốn ta cho nàng vứt bỏ toàn bộ thê thiếp sao?""Suy nghĩ của nàng, không khỏi rất không hiện thực"Thì thầm ra tiếng, đứt quãng, dừng lại nhiều lần, trên mặt, trong mắt Mạc Kỳ Diễn giờ phút này, là khiếp sợ cùng khó hiểu, còn có chút kiêu ngạo.
128 "Một chút thương tổn, không cần phải bôi thuốc. " Lăng Tuyết Mạn không nóng không lạnh nói, tay phải cầm bút lông hạ xuống, trong bóng tối, tùy ý viết trên giấy.
129 Xuân Đường thoáng kinh ngạc một chút, nghi ngờ hỏi: "Vương phi, sau bữa tối không phải ngài đã tắm rửa sao?""Ta muốn tắm bây giờ, không được sao?" Lăng Tuyết Mạn không khống chế được, nghĩ một đằng nói một nẻo quát.
130 Hôm sau, Lăng Tuyết Mạn ngủ thẳng đến mặt trời chiếu vào, mới tỉnh dậy. Đêm qua, hết thảy như giấc mộng. Ngồi dậy, cảm giác hạ thân đau, mới thấy, tất cả những điều này không phải là mộng.
131 Một hồi khôi hài, Lăng phu nhân tự mình chuốc khổ, xám xịt lui xuống. Lăng Bắc Nguyên nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt mang vài phần có lỗi, "Tuyết Mạn, đừng để ý lời đại nương con nói, bất luận có việc gì, con đều là con gái của cha cùng nương!""Ha ha, con không sao, ngài đừng lo lắng, tuy rằng vận mệnh con không tốt, nhưng ông trời luôn chiếu cố con, con vẫn là tứ chi kiện toàn đứng ở bên cạnh cha nương, chỉ là liên lụy cha nương chịu khổ, cảm thấy băn khoăn.
132 "Cha cho rằng không phải, Ngũ Vương gia gần đây bận rộn điều tra sự việc của con, chắc sắp có manh mối, chỉ đơn giản nhìn cái sự kiện bố cáo quỷ dị này, liền biết là có người muốn lợi dụng việc Tứ Vương gia qua đời để đạt tới mục đích trừ bỏ con, chỉ là chẳng biết tại sao tiểu Vương gia sẽ hôn mê đúng lúc như vậy!" Lăng Bắc Nguyên nói.
133 Trong khuê phòng, nha hoàn mở tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ quần áo lụa mỏng của Lăng Tuyết Mạn mặc lúc chưa xuất giá, cầm quần áo, nha hoàn kia cũng không có đưa vội, mà là nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trên giường.
134 Lăng Tuyết Mạn bị ngã trái ngã phải, đầu đụng phải vách xe, nàng vốn đang ngủ gật, thẳng đến quản gia kêu gào mới thức tỉnh, kinh hãi nàng cuống quít lớn tiếng hô, "Cứu mạng a! Cứu mạng a -""Vương phi! Nắm chặt khung xe!"Quản gia vội vàng hô, chân chạy nhanh hơn, vốn lấy khinh công của hắn đuổi theo xe ngựa là không thành vấn đề, nhưng hôm nay hai con ngựa này như bị chuốc thuốc, tốc độ nhanh kinh người, mà cùng lúc đó, đàn ong đuổi tới, tám gã thị vệ đều nhận bị chích, liên tục kêu thảm thiết, "A -"Lúc đó, bước chân chậm đi, mười con chó điên liền đuổi theo, cắn thị vệ!Tình huống lúc này rối loạn! Quản gia chỉ có thể vừa tiếp tục đuổi theo xe ngựa, vừa quay đầu hô, "Giết chó đi!"Thị vệ được nhắc nhở, ào ào rút kiếm đâm chó điên, nhưng mà trên có đàn ong, dưới có chó điên, căn bản đâm không tới, liên tục kêu thảm thiết, trên đùi máu thịt lẫn lộn, trên mặt bị ong ngủ chích sưng vù, mắt thấy mệnh sắp tàn, là lúc này đàn ong cùng chó điên ngoài dự đoán của mọi người, bỏ lại thị vệ, tiến lên phía trước!Thị vệ bớt được nguy hiểm, nhưng bọn họ vừa thấy, lại đều toát ra mồ hôi lạnh, giờ mới hiểu được mục tiêu của đàn ong cùng chó điên là xe ngựa! Vừa mới công kích bọn họ, là vì xe ngựa gần bọn họ, hiện tại xe ngựa đã lao ra con đường này, chúng liền đuổi theo xe ngựa!Lâm Mộng Thanh bởi vì đuổi theo tiểu Cúc, cũng không biết tình huống nơi này, mà Thiên Cơ lão nhân ngồi ở trên nóc phòng Lăng phủ trong chốc lát, đưa mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn lên xe ngựa ngoài cửa lớn, liền khinh công trở về bảo vệ mạng đồ đệ của hắn.
135 Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, tay không ngừng vỗ ngực, bỗng dưng, cảm giác được cánh tay kia vẫn ôm eo nàng, nhướng mày, thân mình động đậy, muốn thoát khỏi ôm ấp của ‘ân nhân cứu mạng’, Nhưng, cánh tay kia không có buông nàng ra, ngược lại ôm nàng chặt hơn!Không khỏi giận dữ, Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, bật thốt lên: "Haiz, làm đại hiệp, ngay sau đó lại giống như lưu manh, sẽ bị người ta khinh bỉ!""Câm miệng!"Hai chữ rét lạnh, làm Lăng Tuyết Mạn lập tức ngậm miệng lại, hơi giật mình ngửa đầu nhìn nam nhân ôm nàng, một thân hắc y che mặt, nàng nhìn không rõ nửa phần dung mạo của hắn, chỉ có thể nhìn đến hắn có đôi mắt vô cùng xinh đẹp, mắt hẹp dài, lông mi dày mà đậm, đồng tử đen như mực, như thủy tinh đen lóe ra ánh sáng chói mắt.
136 Nghe vậy, mọi người trong rừng cây đều là chấn động, kinh ngạc vì Thiên Cơ lão nhân nhưng lại kêu Mạc Kỳ Hàn cởi quần áo một nữ nhân trước mặt mọi người!"Sư phụ!"Mạc Kỳ Hàn mang theo Lăng Tuyết Mạn vừa lui vừa chần chờ hô.
137 "Hừ, ai muốn làm phu nhân dâm tặc a? Lão gia gia, nói chuyện kiềm chế một chút, phu quân ta đang ở trên trời trừng ngài đó!" Lăng Tuyết Mạn mang khuôn mặt khinh thường, lại bởi vì lời của Thiên Cơ lão nhân mà mặt hơi đỏ, tay chỉ lên trời hù dọa.
138 "Rầm rập -"Tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên dồn dập, ngay sau đó liền có tiếng kêu vô cùng lo lắng truyền đến, "Vương phi -""Chủ tử, là thị vệ trong phủ đến!" Vô Cực nhìn ra xa, nói.
139 Mặt trời dần dần lặn về phía tây, đợi khi Lăng Tuyết Mạn tỉnh lại, đã là lúc hoàng hôn. Mới vừa mở mắt, liền nghe được Mạc Ly Hiên vui mừng kêu, "Mẫu thân, ngài đã tỉnh!"“Hiên nhi!”Môi Lăng Tuyết Mạn mở mở, nghi hoặc nhìn chung quanh một chút, xác định nàng là ngủ trên giường trong phòng mình, giật mình hỏi: "Hiên nhi, ta làm sao trở về được?""Mẫu thân, ngài té xỉu ở trong rừng ngoài thành, là con mang ngài trở về, thái y đã tới, nói là không có bị thương, chỉ là bị sợ hãi.
140 Mạc Ly Hiên nghe vậy, thở dài nói: "Nhanh như vậy, ngươi làm rất tốt. Quản gia, ngoài chuyện nha hoàn kia còn vấn đề gì nữa không?""Vâng, tiểu Vương gia! Nô tài vì chủ chia sẻ gánh nặng, là bổn phận của nô tài, hơn nữa hôm nay nô tài không thể bảo vệ chủ tử, làm cho Vương phi chấn kinh, nô tài tội chết không thể tha, thỉnh tiểu Vương gia giáng tội!"Quản gia cúi đầu, nói xong, liền quỳ trên mặt đất.