Nàng tỉnh dậy đã ở nơi hoàn toàn xa lạ đã vậy còn bị quấn quanh vòng một suy nghĩ một chút nàng mới biết là nữ cải nam trang, rồi nàng cũng biết nàng đóng giả thái giám chuyên hầu hạ phi tần.
Năm ấy, một bức tượng gỗ định tình; quay người lại, đã ly biệt mười năm. Ai nào biết được, một đời điên đảo vì đi tìm người ấy, là ngu xuẩn, hay là si tình?**Bước giữa sa mạc, tiếng sáo du dương của dân tộc Khương vẫn không ngăn được gió bụi mịt mù.
Thân là hoàng hậu nhưng Ngữ Yên đã năm lần bảy lượt vướng vào những rắc rối. Nếu ở ngoài cung thành thì nàng sẽ bảo toàn mạng sống, nhưng hoàng thượng cũng vì yêu thương mà bảo vệ nàng hết lần này đến lần khác.
Lăng Tuyết Mạn từ nhỏ đã bị người cha ức hiếp, dù chưa tốt nghiệp nhưng nàng thường xuyên đi làm thêm để đem tiền về phụ giúp gia đình. Mặc vậy, người cha vẫn không ngần ngại mắng nhiếc nàng.
Nàng, ngày đầu tiên xuyên qua, liền bị phụ thân áp giải lên kiệu hoa. Đi tới nửa đường, một tin dữ truyền đến!“Cái gì? Tên vương gia ốm yếu kia không chờ ta bái đường xung hỉ liền die?”Ha ha ha!Lăng Tuyết Mạn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, bàn tay vung lên, “Hồi phủ!” Chú rể thành người chết, vậy không cần xuất giá đi?Ai ngờ – -“Tứ Vương Gia trước khi mất để lại di ngôn: hôn lễ tiếp tục, Tứ vương phi cùng linh vị bái đường! Vì Tứ Vương Gia thủ tiết cả đời cho đến chết!”Tứ Vương Gia! Ngươi thật là một vương gia đáng chết!.