101 Lăng Tuyết Mạn không thể mở miệng nói chuyện, liền dùng sức hô hấp để diễn tả bất mãn cùng phẫn nộ!Dâm tặc đáng chết nầy luôn lén nhiễu loạn giấc ngủ của nàng!Nam nhân đang tận tình hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào nghe được Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, nhanh dừng động tác, đầu lông mày hơi cong cong, nghiêng thân, tà mị nhếch môi “Tỉnh rồi hả?”“Vô nghĩa! Bị sỗ sàng không biết xấu hổ như vậy, ta cũng không phải lợn chết!” Mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ lên, tức giận đến trợn tròn con mắt.
102 Trong đêm, ánh trăng yếu ớt chiếu rọi ở trên sườn mặt nam tử đứng trước cửa sổ, hoàn mĩ tuấn dật đến không nói nên lời. Trong nháy mắt bộ dáng kiêu căng lạnh lẽo lại cô đơn của hắn lọt vào một đôi mắt trong veo đang nhìn chăm chú ở trong góc giường.
103 “Lắc lư là có ý gì?” Mạc Kỳ Hàn khó hiểu. Lăng Tuyết Mạn bĩu môi “Chính là lừa gạt. ” “Bản công tử cần phải lừa sao?” Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, nhấn mạnh “Nhanh một chút!”Lăng Tuyết Mạn nhẹ thở một hơi, nếu tránh không khỏi vậy thì nhận mệnh đi! Vì thế hạ quyết tâm gối lên cánh tay Mạc Kỳ Hàn, sau đó lập tức nhắm mắt lại tính ngủ.
104 "Sao?"Mạc Kỳ Hàn lại mở mắt, mắt khép hờ nói nhỏ: "Tuyết Mạn, nàng không thoải mái?""Ách, không phải, không, không sao. ” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc ngẩn người, lắp bắp.
105 Hơi thở ái muội của hai người thay nhau nổi lên, làm bọn họ đều tự đỏ mặt. Hai từ ‘quyến rũ’, khiến cho Lăng Tuyết Mạn e lệ vô cùng, cuống quít rụt đầu về, giấu ở trong ngực Mạc Kỳ Hàn, lúng ta lúng túng nói nhỏ: "Ta mới không có.
106 Mạc Kỳ Hàn chỉ cho là Lăng Tuyết Mạn thương tâm mà cáu kỉnh, liền cũng để nàng tùy ý, thu ngân phiếu, một lần nữa nằm xuống, liếc liếc mắt, nữ nhân vẫn ai oán đứng trên mặt đất, thật bình tĩnh nói: "Đi lên ngủ!""Oa.
107 Mưa lớn vẫn rơi, đến canh năm mới dần dần dừng. Thời tiết lạnh lẽo, lúc bình minh, một luồng không khí lạnh theo cửa sổ xuyên vào, Lăng Tuyết Mạn đang ngủ say lạnh run cả người, theo bản năng vươn tay ra ôm ‘lò sưởi’ bên cạnh, nhưng mà, sờ soạng nửa ngày, giật mình một cái, tỉnh, trợn mắt nhìn thấy, nam nhân bên cạnh sớm không thấy nữa!Phòng đã sáng lên, Lăng Tuyết Mạn giật mình quét mắt một vòng, mới thu hồi ánh mắt ngừng ở vị trí nam nhân kia ngủ, thò tay thăm dò chút, vẫn là ấm áp, chứng tỏ hắn mới đi không bao lâu, nhất thời có chút ảo não vỗ vỗ cái trán, vì sao mỗi lần hắn đi, nàng đều không có cảm giác?Nếu có thể tỉnh lại, có thể nhìn hắn có dáng dấp như thế nào a!Haiz -Lăng Tuyết Mạn suy sụp, có cảm giác mất mát nhàn nhạt hiện lên trong lòng.
108 Mới bước ra cửa phòng, hơi lạnh ý liền chui vào cổ áo, Lăng Tuyết Mạn không khỏi run lên một chút, trên bả vai xuất hiện một bàn tay, quay đầu, Xuân Đường cầm một cái áo tuyết trắng cười với nàng, "Vương phi, mặc cái này vào sẽ không lạnh.
109 "Liễu Thái Phó?"Lăng Tuyết Mạn mờ mịt, "Ta biết ông ấy sao?"Quản gia nhìn bái thiếp nhìn vài giây, sau đó tiếp nhận, hướng gia đinh nói: "Lui ra đi!""Vâng, nô tài cáo lui!"Gia đinh lui xuống, quản gia lại nhìn bái thiếp trong chốc lát, thẳng đến Lăng Tuyết Mạn chờ đợi không nhịn được, mới thản nhiên nói: "Hồi Vương phi, Liễu Thái Phó chính là đương triều nhất phẩm Văn Uyên các Đại học sĩ, từng là thầy dạy học của Hoàng Thượng và bảy vị Vương gia, rất là đã được Hoàng Thượng cùng các Vương gia tôn trọng.
110 Đợi đến sau bữa trưa, rốt cục nghe gia đinh báo lại, nói là xe ngựa Liễu phủ đã đến cửa lớn!Lăng Tuyết Mạn nhấc váy chạy vội ra ngoài, gấp đến độ Xuân Đường Thu Nguyệt chạy đuổi theo ở phía sau, "Vương phi, ngài chậm một chút! Trên đầu trâm cài còn chưa có đẹp đâu!"Lăng Tuyết Mạn dừng bước, le lưỡi xin lỗi, chỉa chỉa tóc, "Mau, làm nhanh cho ta chút!""Vương phi, ngài đợi chút, nô tì muốn trang điểm cho ngài mĩ mạo vô song mới được!" Xuân Đường vừa vội vàng, vừa cười nói.
111 "Ngô Đồng, nàng làm sao vậy? Có tâm sự sao?" Lăng Tuyết Mạn nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Liễu Ngô Đồng có chút xuất thần, ân cần hỏi han. Liễu Ngô Đồng phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, tươi cười nói: "Không có, chính là suy nghĩ cảnh trí Tứ Vương phủ so với Thái Phó phủ chúng ta còn xinh đẹp hơn!""Ha ha, như vậy ngày khác ta đi đến Thái Phó phủ, tìm nàng được không?" Lăng Tuyết Mạn sung sướng khẽ cười nói.
112 Tốp năm tốp ba ngàn con hạc giấy, treo đầy cây phong, lá phong đỏ như lửa bay xuống trong gió, dừng ở giữa tóc, mang lên một trận tiếng cười như chuông bạc.
113 Hương Vò Cư. Mạc Kỳ Hàn một thân y phục ẩm ướt trở về, đến bây giờ thay quần áo xong gần nửa canh giờ, một câu cũng không có nói, chỉ kêu Vô Cực cầm rượu đến, từng ly từng ly uống.
114 Trong Thủy Viện, Lăng Tuyết Mạn tắm nước nóng, thay quần áo sạch, cảm giác vẫn là lạnh đòi mạng, Xuân Đường bưng canh gừng tới, nhưng Lăng Tuyết Mạn vừa nghe mùi gừng liền nhăn mũi khó chịu, nói cái gì cũng không uống, cuối cùng chui vào trong chăn ấm.
115 Màn đêm buông xuống dần dần, trong phòng, ánh nến sáng ngời, Lăng Tuyết Mạn rúc trong mền gấm ngủ vài canh giờ, Mạc Ly Hiên nghe nói nàng rơi xuống nước, lòng như lửa đốt chạy tới, luôn luôn coi chừng bên giường, sợ nàng đột nhiên sốt cao.
116 "Không được!"Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, hai tay ôm lấy gáy Mạc Kỳ Hàn, điềm đạm đáng yêu nói: "Không được quăng ta! Ta hôm nay đã thật thảm, suýt nữa làm hà bá rồi.
117 "Không có! Đại thúc của ta a, ngươi đừng đụng một chút là giận có được hay không?"Lăng Tuyết Mạn giận lên, nhìn thẳng Mạc Kỳ Hàn, không chút nào e ngại trợn mắt nói: "Ai thích làm quả phụ? Nhưng nếu đã làm quả phụ, đó cũng là chuyện không còn cách nào khác, không nhất thiết chính là vì không chịu nổi tịch mịch.
118 "Không muốn, không muốn!"Lăng Tuyết Mạn đẩy mặt Mạc Kỳ Hàn, tích cực nói: "Ngươi còn chưa nói ta cùng Ngô Đồng ai xinh đẹp hơn đâu? Không được hôn ta!" (hỏi từ chương116, hỏi qua tới chương 118 mà vẫn chưa chịu trả lời đấy)"Ách, nàng muốn nghe sao?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.
119 Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, mê mang nhìn, lẩm bẩm: "Đúng vậy, ta phát thần kinh a? Thật chẳng lẽ là heo trèo trên cây, ta trèo lên heo sao? Đúng rồi, chính là Liễu Thiếu Bạch đáng chết, từ khi bị sắc heo của hắn tập kích, ta liền liên tiếp xui xẻo!""Tuyết Mạn!" Mạc Kỳ Hàn nhẹ ôm Lăng Tuyết Mạn vào lòng, lạnh nhạt nói: "Xui xẻo của nàng đều là do không nghe cảnh cáo của ta, tự chuốc phiền, giống như hôm nay nàng rơi xuống nước, ta sớm bảo nàng đừng cho Liễu Ngô Đồng đến Tứ Vương phủ, nàng cứ không nghe, cho nên nói đáng đời nàng đi? Liễu Thiếu Bạch là nam tử, nàng cùng hắn kết giao, cẩn thận có người dị nghị danh tiết của nàng, đến lúc đó lại phiền toái!""Liên quan gì đến Ngô Đồng a?" Lăng Tuyết Mạn lơ đễnh, "Hôm nay rõ ràng là quản gia làm ta sợ, ta không bằng hữu, hiện tại biết huynh muội Liễu gia, Ngô Đồng thân thiết, Liễu Thiếu Bạch lại chọc rất vui, chúng ta thuần khiết trong trắng, người đời nhiều chuyện, ai muốn nói gì thì nói, ta mới không cần để ý đâu!""Nàng nha đầu này, chính là lắm điều, nàng đơn thuần như vậy, người khác ai muốn hại nàng, thật là dễ như trở bàn tay!" Mạc Kỳ Hàn thở dài, dựa vào trực giác, hắn trên cơ bản đã loại bỏ khả năng Lăng Tuyết Mạn nằm vùng, chỉ chờ nàng đi Lăng gia gặp Lăng Bắc Nguyên sẽ nghiệm chứng!"Hì hì, không còn cách nào khác, ta sẽ không dùng tâm kế, ta cũng không có ý muốn hại người, ánh mắt ngươi sáng suốt, lại núp trong bóng tối, vậy thì ngươi theo dõi người xấu cho ta đi!" Lăng Tuyết Mạn cười tít mắt nói, một chút cảm giác khẩn trương cũng không có, nàng đã nghĩ thông suốt bốn chữ, ‘trời sinh voi sinh cỏ’!Mạc Kỳ Hàn lại bật cười ra tiếng, hơi tiếc rèn sắt không thành thép, búng cái trán Lăng Tuyết Mạn một chút, nói: "Ta cũng không thể luôn theo dõi nàng đi? Nàng tự mình học cường đại chút, đừng cả ngày ngốc nghếch, nhìn người phải lưu tâm, tuy rằng ta thích bộ dáng nàng đơn thuần, nhưng nàng bây giờ vào hoàng gia, hoàng gia vốn là một vũng nước đục, nàng muốn đơn thuần, sẽ bị té ngã, sẽ chịu thiệt, còn có thể mất mạng, ta tình nguyện nhìn nàng có chút tâm cơ.
120 Lăng Tuyết Mạn hừ hừ cái mũi, quyết định không quan tâm nam nhân âm mưu đầy bụng này, có chút mệt mỏi vươn vươn chân cẳng, trên chân có chút tiếng vang truyền đến, Lăng Tuyết Mạn phút chốc nhớ lại một sự kiện, sắc mặt có chút khó coi hỏi: "Tình nhân, lắc vàng trên chân ta có phải ngươi đeo lên không?""Ừ.