41 “Ngươi! Lăng Tuyết Mạn ngươi dám động đến chúng ta? Phụ thân ta là Lại Bộ Thị Lang!” Cốc Vũ Mị đập tay lên bàn đá mật cái, đứng lên cuồng ngạo quát. Tôn Uyển Dung cũng đứng lên, mặt xanh mét nói: “Hừ! Ngươi là chính phi thì thế nào? Vương gia đã mất, chúng ta đều là quả phụ ! Trước khi ngươi gả cho Vương gia, Vương gia còn khỏe.
42 Cốc Vũ Mị khẽ run, nặn ra một nụ cười nhu hòa nói: “Tiểu Vương gia nói đùa, chúng ta sao dám khi dễ Vương phi tỷ tỷ? Vừa rồi là hiểu lầm thôi. Xuân Đường chống đối ta, ta giận liền đánh nàng một chút.
43 Từ xa đã nghe đến từng trận hương hoa xông vào mũi, Lăng Tuyết Mạn hít một hơi, vui vẻ thoải mái. Mạc Ly Hiên ở bên cạnh nhìn Lăng Tuyết Mạn không chút nào làm ra vẻ, tràn đầy sức sống, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên tươi cười “Mẫu thân, hậu viên không khí dễ chịu cùng với hương hoa làm cho người ta rất là thoải mái.
44 Cùng một thời gian, Lăng Tuyết Mạn tắm rửa xong đuổi Xuân Đường cùng Thu Nguyệt ra ngoài, sau đó hưng trí bừng bừng lấy ra một bộ nội y hiện đại mà ban ngày nàng nghiên chế thành.
45 Nhãn tình sáng lên, con dao!Ách, nàng lấy con dao phay giấu ở dưới gối sao? Chẳng lẽ nàng phải dùng dao giết người lần nữa?Thôi, dao thì dao, dù sao dâm tặc kia giống như có võ công, nếu hắn không tránh thoát bị mình chém trúng cũng là hắn gieo gió gặt bảo!Lăng Tuyết Mạn nghĩ như thế, liền đi chọn một con dao.
46 Mạc Kỳ Hàn âm trầm nhìn ánh lửa phía chân trời, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một người, hỏi: “Vô Cực, Vương phi ở nơi nào?”“Chủ tử, Vương phi giờ này chắc là ở phòng ngủ!”Mạc Kỳ Hàn cảm thấy bất an, nhanh đi đến đường hầm, nói nhanh: “Đi tìm hiểu nguyên nhân cháy!”Nói xong lắc mình vào đường hầm, chạy vào phòng ngủ.
47 “Tuyết Mạn? Tuyết Mạn?”Mạc Kỳ Hàn vỗ mặt Lăng Tuyết Mạn nhưng Lăng Tuyết Mạn đã hoàn toàn hôn mê. Cắn răng một cái, Mạc Kỳ Hàn bồng Lăng Tuyết Mạn lên trầm giọng nói nhỏ: “Vô Cực hộ giá bổn vương đi ra ngoài đến Hương Vò Cư, sau đó ngươi đi tìm Tư Khuynh gọi hắn ổn định tình hình, đừng để tiểu Vương gia làm lớn chuyện.
48 Bởi vì trời tối, Mạc Kỳ Hàn không cách nào xem vết thương ở chân Lăng Tuyết Mạn, trầm ngâm một chút nói: “Ta đưa ngươi về phòng ngủ, ngươi gọi quản gia truyền thái y tới xem ngươi một cái.
49 Mạc Kỳ Hàn ra vẻ không nghe, vẫn như cũ nghiêng mặt không quan tâm. Lăng Tuyết chậc lưỡi, đem cánh tay ngọc bò lên sau gáy Mạc Kỳ Hàn, kéo thân thể của hắn xuống, đem môi phủ lên, nhưng mà trong lồng ngực khó chịu khiến cho nàng nhịn không được ho lên.
50 “Không cho phép là không cho phép! Ta không cho phép ngươi cùng bất kỳ nam nhân nào thân mật khăng khít!” Mạc Kỳ Hàn tức giận, giữ Lăng Tuyết Mạn, trong con ngươi lóe ra khí thế bá đạo.
51 Lăng Tuyết Mạn thương tâm khóc. Nàng bi thảm xuyên qua, bây giờ dâm tặc đáng chết này cư nhiên đánh nàng! Nàng còn nghĩ rằng hắn chỉ là ngoài miệng bá đạo, thật ra vẫn là ôn nhu.
52 Lăng Tuyết Mạn cực kỳ mất tự nhiên đáp hai chữ “Phòng thân!”Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn nhìn tiểu nữ nhân trong lòng có chút xấu hổ, bật cười nói: “Lần đầu ta nghe nói có người dùng dao phòng thân.
53 Lăng Tuyết Mạn giận dữ cắn răng. Dâm tặc đáng chết này, cư nhiên đối nhất cử nhất động của nàng rõ như lòng bàn tay. Đến lạo chuyện cần giấu diếm như nguyệt sự loại đều rõ ràng như thế!“Đi chết đi, chết đi, chết đi!!!!”Đang lúc đôi bàn tay trắng như phấn của Lăng Tuyết Mạn không ngừng nện vào giường, cắn răng nghiến lợi mắng, Mạc Kỳ Hàn quay lại đứng ở trước giường.
54 Mạc Ly Hiên đứng ở lầu các cao nhất Tứ Vương phủ. Trên đỉnh cư cao nhìn xuống tìm kiếm bóng dáng Lăng Tuyết Mạn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh giờ phút này hiện đầy lo lắng, hai mắt sáng ngời vội vàng nhìn tới từng cái góc.
55 Lăng Tuyết Mạn dưỡng thương cả ngày. Kỳ thực thương tổn không quá nghiêm trọng, chỉ là hơi sưng mà thôi. Nhưng Mạc Ly Hiên cũng không cho nàng xuống giường, tới giờ cơm cùng nàng dùng bữa.
56 Một tiếng phụ vươn, một tiếng mẫu thân, không thể trách Lăng Tuyết Mạn nghĩ nhiều. ngay cả Xuân Đường Thu Nguyệt đều có chút mất tự nhiên. Thậm chí Lăng Tuyết Mạn thoáng nhìn thấy Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Diễn run rẩy!“Xuân Đường Thu Nguyệt dâng trà!” Lăng Tuyết Mạn ho nhẹ một tiếng nói.
57 “Nhị Vương gia, ta thật không có ý đó, ngài đừng tức giận, cũng đừng không đến thăm Ly Hiên được không?” Lăng Tuyết Mạn khẩn thiết nói. Mạc Kỳ Diễn giật mình, nhẹ giọng nói: “Ta không có tức giận.
58 Màn đêm đen như mực. Thời tiết vào đêm lạnh thấu tim. Lăng Tuyết Mạn cả đêm ngủ không an ổn, mắt mở không ra kêu nha hoàn lấy thêm chăn. Cuộn thân mình, cả người chui vào trong mền gấm, tiếng hít thở truyền vào trong tai nam tử đứng ở bên giường đã lâu.
59 Thời gian lẳng lặng trôi qua, Lăng Tuyết Mạn khóc suốt đến khi mệt mỏi mà ngủ. Trên má con vương nước mắt, trên lông mi cũng có mấy giọt nước mắt trong suốt, thật lâu không chịu rơi xuống.
60 “Không cho phép!”Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn gần như vặn vẹo, lại cúi đầu phủ lên môi Lăng Tuyết Mạn, hung hăng cắn đến khi mùi máu tươi vọt vào trong mũi, giữa răng môi nồng đậm tơ máu mới dừng lại, nhìn thiên hạ phản kháng đến vô lực, gằn từng chữ nói: “Lăng Tuyết Mạn đừng cho là ta đùa giỡn ngươi.